Vừa thương tâm, Thạch Cửu Thiên vừa cắn chặt răng, hận mình quá yếu, hận mình quá vô năng bất lực.
...
Giờ phút này!
Nam Cung Dận dùng khinh công bay lên, lơ lửng giữa không trung, nhìn thẳng Thạch Hạo Hãn, thản nhiên nói: "Thạch Hạo Hãn, tôi hiểu rất rõ về ông, lúc trước tôi cũng nói rồi, trong giới luyện võ, ông là người duy nhất có thể trở thành mối uy hiếp của tôi."
"Nhưng mà, tôi biết, ông chỉ còn một cơ hội thi triển thần công Thái Sơn, tôi vốn cho rằng, ông sẽ nhượng bộ, không ngờ ông thật sự đã dùng tới thần công Thái Sơn rồi."
Nam Cung Dận nhìn Thạch Hạo Hãn, đột nhiên hiếu kỳ hỏi: "Qua ngày hôm nay, bất kể thế nào thì ông cũng sẽ chết, cho dù là giới luyện võ cải biến thành công, cũng không liên quan đến ông nữa."
"Ông dùng chính tính mạng của mình, để đổi lấy sự cải biến của giới luyện võ, nhưng chính ông lại không có cách gì để hưởng được những chuyện tốt của giới luyện võ sau khi cải biến."
Nam Cung Dận hỏi: "Ông, không hối hận sao?"
"Ha ha!"
Thạch Hạo Hãn giống như một ngọn núi nhỏ, giọng nói vang vọng như tiếng chuông đồng, mang theo giọng cười sang sảng nói: "Nếu như tôi đã đi đến bước này, thì sẽ không oán không hối hận, Nam Cung Dận, hôm nay, tôi dựa vào cơ thể của mình tạo thành một bức tường đồng vách sắt, ông đừng mơ tưởng có thể bước lên trước một bước!"
"Tốt!"
"Rất tốt!"
Nam Cung Dận thấy vậy, không khỏi tán thưởng nói: "Không ngờ giới luyện võ còn có một nhân vật như ông, khẳng khái chịu chết, hy sinh vì nghĩa, vì toàn bộ giới luyện võ, mà tình nguyện từ bỏ đi tính mạng của mình, không thể không nói, hành động của ông thật khiến người khác khâm phục!"
"Ha ha, e rằng ông hiểu lầm rồi, chuyện của giới luyện võ không liên quan gì đến tôi, cũng không phải là lý do để khiến cho tôi có thể hy sinh lớn như vậy, có cải biến hay không, tôi cũng không cưỡng cầu."
Thạch Hạo Hãn khẽ cười nói: "Cho nên, tôi không có vĩ đại như ông nói đâu, tôi làm ra quyết định này không phải là vì giới luyện võ."
"Ồ?"
Nam Cung Dận lập tức nghi hoặc vô cùng, nhíu mày nói: "Vậy ông là vì cái gì, lẽ nào còn có cái gì quan trọng hơn tính mạng của mình sao?"
"Có!"
Thạch Hạo Hãn cúi đầu xuống, nhìn Tô Thương ở bên kia màn sáng, lộ ra vẻ hiền lành hiếm thấy, lẩm bẩm nói: "Nó, dù sao cũng là cháu ngoại của tôi!"
Cho tới nay.
Thạch Hạo Hãn đối với Tô Thương không hề có biểu cảm tốt gì, thậm chí còn tỏ vẻ chán ghét nữa.
Cho dù là Tô Thương đã giành được hạng nhất đại hội võ thuật, trở thành minh chủ võ lâm, thuật theo thiên mệnh, phải thay giới luyện võ khởi động cải biến, thì Thạch Hạo Hãn cũng chưa bao giờ mỉm cười với anh.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Chương 1398
Chương 1398