*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phong thái áp đảo của hắn đã cứu vãn được một phần thể diện cho thư viện Bạch Ngọc.
Mục Tuyết cất kiếm vào vỏ, nhìn chằm chằm bóng lưng Tào Hưu, sâu trong mắt thoáng qua vẻ nghiêm túc, nàng ta quay đầu lại nhìn Lâm Nhất, khẽ thở dài: “Lâm Nhất, bây giờ đã biết tại sao lúc trước ta lại yêu cầu ngươi từ bỏ danh ngạch chưa? Mỗi thư viện đều chỉ có một danh ngạch mời người ngoài, ta và Liễu Vân Yên đều không được tính là người ngoài. Nếu như có thể, ta hi vọng ngươi sẽ cân nhắc”.
“Xin lỗi, ta đã quyết định chuyện gì thì chưa bao giờ hối hận”.
Lâm Nhất kinh ngạc nhìn nàng ta, sau đó xoay người rời đi.
Tia sáng lạnh xẹt qua trong đôi mắt đẹp của Mục Tuyết. Sau khi chứng kiến Lâm Nhất dùng một quyền đánh bay thanh niên áo trắng, nàng ta đã công nhận hắn.
Giọng điệu có thể nói là nhẹ nhàng hơn không biết bao nhiêu, thế nhưng không ngờ lại bị từ chối.
Nàng ta lập tức gắt giọng: “Lâm Nhất, lẽ nào ngươi vẫn chưa nhìn ra được ư? Nhân vật chính thật sự trên võ đài cuộc chiến giữa năm thư viện luôn là đệ tử xuất thân từ thế lực cấp bậc bá chủ. Ngươi cũng coi như có chỗ hơn người, ta biết ngươi không cam lòng, nhưng sự thật là vậy, dù ngươi có muốn hay không cũng không thể thay đổi. Thực lực của ngươi không xứng với chí khí của ngươi!”
Ý nàng ta là hắn tự cao, tự cho mình siêu phàm, nhưng không nhận ra sự thật mình chỉ là một con ếch ngồi đáy giếng sao?
Thú vị, nha đầu này lấy đâu ra can đảm để nói những lời này vậy?
Vẻ tức giận thoáng qua trong mắt Lâm Nhất, hắn muốn giải thích, nhưng sau khi nghĩ lại thì chắc cũng vô ích thôi. Đối phương đã có ấn tượng như thế về hắn, căn bản không nghe lọt vào tai.
Xuất thân từ thế lực cấp bậc bá chủ thì nhất định sẽ cao cao tại thượng, giỏi giang hơn người ư?
Lâm Nhất thầm cười khẩy, không nhiều lời, chỉ lạnh nhạt nhìn Mục Tuyết rồi quay lưng bỏ đi, không hề có ý định dừng lại.
Nhìn thấy ánh mắt của Lâm Nhất, Mục Tuyết chợt ngẩn ra.
Ánh mắt này khiến nàng ta thảng thốt. Nàng ta là nhân tài nội môn của Thiên Kiếm Tông, chưa tới một năm nữa sẽ trở thành đệ tử nòng cốt, đến lúc đó dù phóng tầm mắt ra khắp cổ vực Nam Hoa cũng sẽ không có mấy người dám nhìn nàng ta bằng ánh mắt này.
Còn hiện tại, với thân phận nhân tài nội môn Thiên Kiếm Tông của nàng ta, tất cả đệ tử thư viện Thiên Phủ đều phải ngưỡng mộ và kính sợ, không dám đến gần nàng ta.
Thậm chí cả Mặc Linh tỷ, người mà nàng ta đã từng sùng bái, nay cũng sẽ không nhìn nàng ta bằng ánh mắt này.
Nhưng ánh mắt của Lâm Nhất lại vô cùng kiêu ngạo, trong sự kiêu ngạo còn ẩn chứa một phần khinh thường. Ngay cả khi ở Thiên Kiếm Tông cũng không có ai dám nhìn nàng ta với ánh mắt như vậy.
Là vì ta đã chạm tới lòng tự trọng của ngươi sao?
Xin lỗi, đừng nói là đế quốc Đại Tần, ngay cả thư viện Thiên Phủ cũng không có tư cách so sánh với Thiên Kiếm Tông.
Đợi đến ngày ngươi biết được thực lực thật sự của thế lực cấp bậc bá chủ, có lẽ ngươi sẽ hiểu ý của ta.
Nhưng ta đoán cả đời này ngươi cũng rất khó có được cơ hội tiếp xúc với cơ hội này.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Tôn Truyền Kỳ
Chương 1857
Chương 1857