TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên Minh
Chương 1426

Chương 1426

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Tôi chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi, không đáng để nhắc tới”

Quách Ngọc Minh dò xét Bùi Nguyên Minh từ trên xuống dưới, một lát sau trực tiếp không chút kiêng dè dùng di động chụp một bức ảnh của anh rồi gửi ra ngoài, rõ ràng là tìm người đi thăm dò tài liệu của Bùi Nguyên Minh.

Nhưng mà một lát sau, điện thoại của Quách Ngọc Minh liền vang lên một tiếng, anh ta nhìn mấy lần rồi đưa điện thoại cho Thiệu Tĩnh Anh.

Thiệu Tĩnh Anh nhìn nội dung trong điện thoại, trên mặt lộ ra một vẻ sâu xa: “Hóa ra cố vấn Bùi của cơ quan hành chính Dương Thành”

“Nghe nói anh chủ trương kêu gọi đầu tư thương mại cuối cùng đều thất bại, sao thế, bây giờ lại chơi với Nạp Lan Tuấn Vũ rồi à? Đúng là qua lại với cả hai giới hắc bạch mài!”

“Đúng rồi, nghe nói anh còn là kẻ ở rể nhà họ Trịnh, đây là qua lại với cả ba bên sao?”

Lúc này ánh mắt Thiệu Tĩnh Anh nhìn Bùi Nguyên Minh tràn đầy vẻ khinh thường.

Loại phụ nữ như cô ta thích nhất chính là thế tử, cậu chủ nhà giàu.

Loại đàn ông dựa vào phụ nữ để trèo cao, dựa vào may mắn để leo lên như Bùi Nguyên Minh, cô ta còn chẳng thèm để ý.

Nhưng mà hôm nay kẻ ở rể không hề có một chút thân phận nào ở trong mắt Thiệu Tĩnh Anh, lại dám nhảy ra ngăn cản Nạp Lan Tuấn Vũ, làm hỏng chuyện tốt của cô ta.

Thiệu Tĩnh Anh có chút khó chịu.

Còn không đợi Thiệu Tĩnh Anh nói tiếp cái gì, Nạp Lan Tuấn Vũ đã trầm giọng nói: “Anh Bùi, không đập cửa hàng này, trong lòng tôi sẽ không thoải mái, hơn nữa việc này cũng đại diện cho thành ý của tôi Hiển nhiên, đối với Nạp Lan Tuấn Vũ mà nói, đập cửa hàng không chỉ là để trút cơn giận, mà còn muốn cho Bùi Nguyên Minh một lẽ công bằng.

Trong lòng của anh ta hết sức rõ ràng, đập cửa hàng thì dễ, nhưng chuyện ở phía sau lại rất phiền phức, đằng sau đồ cổ nhà họ Quách là bốn cậu chủ ở Cảng Thành, có nghĩa là hôm nay anh †a đập hết bao nhiêu tiền thì nhà họ Nạp Lan phải bồi thường bấy nhiêu tiền.

Thế nhưng nếu không đập, làm sao cho Bùi Nguyên Minh một lẽ công bằng được?

“Đối phương vốn dĩ cũng không đến vì cậu, cậu gấp cái gì?”

Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt mở miệng.

“Hơn nữa, người ta chơi lịch sự đến như thế, cậu lại đi đập phá cửa hàng, quá thô lỗ, cực kì không có ý nghĩa.”

“Nếu chúng ta đã muốn chơi, thì phải chơi giết người giết tâm, lấy lý lẽ để khiến người ta phải nể phục, để mấy người đó cảm động đến rơi mức nước mắt đối với chúng ta”

Nghe thấy Bùi Nguyên Minh nói vậy, trên mặt đám người Thiệu Tĩnh Anh đều lộ ra nụ cười lạnh.

Đám người Quách Ngọc Minh dò xét Bùi Nguyên Minh từ trên xuống dưới, đều hơi bĩu môi, vẻ mặt trào phúng.

Một cố vấn của cơ quan hành chính Dương Thành thôi, ở trong mắt những người là ăn nhỏ thì đúng là một nhân vật lớn đấy.

Nhưng ở trong mắt những người như bọn họ, một cố vấn của cơ quan hành chính là cái thá gì chứ!

Mà quan trọng nhất là, giờ phút này ngay cả loại người ngang ngược như Nạp Lan Tuấn Vũ cũng chỉ có thể lấy việc đập phá cửa hàng để xả cơn giận.

Một kẻ ở rể, cái gọi là cố vấn của cơ quan hành chính có thể nhấc lên bao nhiêu sóng gió chứ?

Quả thực là nực cười!

Thiệu Tĩnh Anh nhìn đồng hồ Patek Philippe trên cổ tay mình, thản nhiên nói: “Cố vấn Bùi, nể mặt Dương Định Quốc, tôi sẽ không tính toán chuyện anh nhúng tay.”

“Nhưng mà hôm nay tôi muốn nhìn xem, anh có năng lực gì để nhúng tay, lại lấy lý lẽ để khiến người ta phải nể phục như thế nào! Lấy ơn báo oán.

Trong mắt Thiệu Tĩnh Anh tràn đầy vẻ khinh thường.

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh hờ hững.

Lần này, thật ra Nạp Lan Tuấn Vũ bị người ta coi thành vũ khí để sử dụng, bốn cậu chủ ở Cảng Thành Tứ đang hướng về phía mình.

Cho nên về tình về lý, lân này đều phải làm cho đối phương không chịu nổi.

Nhưng mà nếu đối phương chơi lịch sự như thế, ra tay nặng sẽ không có ý nghĩa.

Vừa nghĩ đến đây, Bùi Nguyên Minh nhìn Nạp Lan Tuấn Vũ một cái, nói: “Cậu Nạp Lan, trong tay cậu có bao nhiêu tiền có thể cho tôi mượn để chơi?”

Nạp Lan Tuấn Vũ hơi sững sờ, nhưng mà vẫn mở miệng nói: “Trên tay tôi có gần ba nghìn năm trăm tỷ”

Bùi Nguyên Minh khẽ vuốt cằm, nói: “Được, vậy đồ trong tiệm đồ cổ nhà họ Quách mấy người có bán hay không?”

Đọc truyện chữ Full