TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tìm Xác
Chương 672: 672

Thấy chú Lê đã đến, tôi rất kích động: “Ai ui, Lê đại sư, ngài đã đến rồi!”

Chú Lê cũng bất đắc dĩ nói: “Vất vả lắm mới đón được xe đến, mấy xe taxi khác không đi! Cháu tưởng chú dễ dàng lắm à?”

“Không có dễ hay không! Mọi người đều không dễ! Chú nhìn xem bây giờ phải làm sao?” Tôi vừa nói vừa nháy mắt2với chú ấy.

Chú Lê lập tức hiểu ý, lấy một tờ bùa chỉa tới “Đặng Tiểu Xuyên”, lạnh lùng nói: “Lương Tuệ! Trời cao có đức hiếu sinh, tôi nể tình cô chết đáng thương, đêm nay có thể tha cho cô một mạng, còn không mau rời đi, nếu không, tôi phải khiến cô hồn phi phách tán!”

Tôi nghe chú Lê nói những lời này xúc động5đến mức muốn vỗ tay, quả là có phong phạm của đại sư! Thế nhưng Lương Tuệ lại xem thường nói: “Tôi còn lưu lại trên đời này chỉ vì một chấp niệm duy nhất chính là báo thù, nếu như không thể được như ý nguyện, thì thà hồn phi phách tán còn thoải mái hơn!”

Chú Lê hừ một tiếng: “Tội đời này đời sau sẽ tương6báo, cô làm hỏng trật tự, phá hỏng dương thọ của người khác, có biết địa phủ sẽ trừng phạt cô như thế nào không?”

“Trừng phạt có nặng thế nào cũng không qua được hồn phi phách tán, tôi không có vấn đề gì, chỉ cần những kẻ đã hại tôi phải chịu trừng phạt, mọi thứ đều đáng giá!” Lương Tuệ thê lương nói.

Nhưng chú Lê lại5lạnh lẽo nói: “Vậy cô sai rồi, sự trừng phạt chân chính không phải hồn phi phách tán, như vậy lại quá dễ dàng rồi, trừng phạt chính là nỗi khổ luân hồi vĩnh viễn ở Địa Ngục, cô chịu được không?”

Lương Tuệ sững sờ, dường như không nghĩ đến mình sẽ có kết cục như vậy, nhất thời không phản bác lại được…

Chú Lê tranh thủ rèn3sắt lúc còn nóng, tiếp tục khuyên lơn: “Trong lòng quá nhiều chấp niệm, con đường Hoàng Tuyền chắc chắn khó đi, nghe Lê tôi khuyên một câu, bỏ qua chấp niệm trong lòng, thực sự giải thoát đi…”

Lương Tuệ nghe xong, đau khổ sờ mặt mình nói: “Lúc đầu tôi không muốn đi chỉnh hình, là do bọn chúng! Là bọn chúng bắt tôi phải đi! Kết quả chỉnh thành người không ra người, ma không ra ma… Tôi tìm bọn chúng, hy vọng chúng có thể giúp đỡ, nhưng chúng lại không có chút đồng cảm nào, nói gần nói xa mỉa mai! Còn cả hai con đĩ Vương Tiểu Mỹ và Tô Lan kia nữa, hai ả đó đáng chết!!!”

Nhìn thấy oan hồn của Lương Tuệ sợ là không khuyên nổi nữa, tôi nghĩ thầm chú Lê sao chỉ giơ có một tờ bùa ra làm dáng chứ! Nếu thật sự không khuyên nổi lệ quỷ này cùng chỉ có thể đánh tan cô ta mà!

Nhưng tôi thấy chú Lê trước sau chỉ khua môi nói tới nói lui, trong lòng có một loại dự cảm xấu. Chẳng lẽ chú Lê lúc này chỉ là phô trương thanh thế, chú ấy căn bản cũng không có khả năng đánh tan oan hồn Lương Tuệ?!

Nghĩ vậy lòng tôi đột nhiên thấy nặng nề, không khỏi toát mồ hôi lạnh trước tình cảnh này của mình. Xem ra hiện tại chỉ có thể hy vọng trời nhanh sáng, tranh thủ thời gian vượt qua nguy cơ trước mắt này.

Chuyện gấp gáp trước mắt vẫn là phải cứu Đặng Tiểu Xuyên và Đỗ Tư Viễn, tránh để lâu sinh chuyện. Bây giờ giằng co không được, oan hồn Lương Tuệ lại không chịu dừng tay, chúng tôi cũng không thể ném Đặng Tiểu Xuyên và Đỗ Tư Viễn lại, vì dù sao chỉ cần còn có chú Lê ở đây, Lương Tuệ vẫn sẽ dè chừng hơn, không dễ dàng tổn thương tính mạng hai người họ.

May mà lúc này, phương Đông đã có ánh bình minh, nhìn thấy Lương Tuệ sau lưng Đặng Tiểu Xuyên chậm rãi biến mất, cuối cùng không còn thấy nữa. Cả người Đặng Tiểu Xuyên mềm nhũn ngã trên đất.

Đinh Nhất vội bước lên kiểm tra, sau đó quay lại nói với chúng tôi: “Anh ta không sao, chỉ bị ngất đi thôi.”

Tôi chạy đến xem Đỗ Tư Viễn đang nằm trên mặt đất, thấy người anh ta toàn là máu, không biết cụ thể bị thương ở đâu? Tôi thử gọi vài lần, nhưng anh ta không có phản ứng.

Chú Lê nói với tôi: “Gọi xe cứu thương đi! Sống hay chết phải dựa vào vận mệnh của anh ta.”

Sau khi cả hai người được đưa vào viện, Đặng Tiểu Xuyên nhanh chóng tỉnh lại, mơ hồ hỏi: “Tôi sao vậy? Đây là đâu?”

Chú Lê thở dài nói: “Cậu bị Lương Tuệ bám trên người, đưa chúng tôi đi tìm Đỗ Tư Viễn.”

“Tìm được Tư Viễn rồi? Anh ta đang ở đâu?” Đặng Tiểu Xuyên giật mình hỏi.

Tôi vội trấn an anh ta trước: “Đỗ Tư Viễn còn đang trong phòng cấp cứu, tình hình cụ thể thế nào cũng không ai nói trước được…”

Đặng Tiểu Xuyên không có chút ấn tượng nào với chuyện hôm qua, khi nghe chúng tôi nói đêm nào Lương Tuệ cũng bám trên người anh ta thì càng sợ hãi không nói nên lời.

Sau khi cấp cứu, mạng sống của Đỗ Tư Viễn coi như được tạm thời giữ lại, nhưng có qua được hay không còn phải chờ hết bảy mươi hai giờ nguy hiểm. Người nhà anh ta sau khi nhận được điện thoại của Đặng Tiểu Xuyên thì rất chấn kinh, vốn trước đó Đỗ Tư Viễn nói với người nhà là muốn đến Nepal bái Phật, lại đi mãi không về, bọn họ không thể ngờ, khi gặp lại thì người đã thành ra thế này.

Vì vết thương trên người Đỗ Tư Viễn phần lớn là do dao tổn thương nên bác sĩ cấp cứu cũng quyết phải báo cảnh sát. Sau khi cảnh sát đến gặp làm tường trình, ba người chúng tôi nói thật nơi phát hiện anh ta, còn những chuyện khác cũng không nói gì thêm.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, Đặng Tiểu Xuyên vẫn muốn về lại nhà cha mẹ anh ta, nhưng chú Lê đã ngăn lại nói: “Tôi khuyên cậu không nên về chỗ đó nữa, chỗ đó không thường có người ở, dương khí quá ít! Không tốt lành gì. Trước kia cậu cho là mình ngủ yên, thực tế là bị Lương Tuệ ám mà không biết thôi.”

Đặng Tiểu Xuyên rất sợ hãi nói: “Vậy tôi phải làm sao bây giờ? Lê đại sư, ngài phải cứu tôi!”

Chú Lê gật đầu với anh ta, sau đó lấy một lá bùa đưa cho rồi nói: “Cậu trước cứ mang theo thứ này, có thể tạm giữ bình an mấy ngày, còn về chuyện này giải quyết như thế nào, tôi cần suy nghĩ thật kỹ đã…”

Từ biệt Đặng Tiểu Xuyên, ba người chúng tôi trở lại nhà chú Lê, sau một đêm vất vả, chúng tôi thực sự là quá mệt, nhất định phải ngủ một giấc thật tốt, dù sao chúng tôi cũng là người không phải làm bằng sắt.

Kết quả ba người chúng tôi ngủ đến sáu giờ tối mới dậy, tới tận khi Tần Gia Lãng gọi điện đánh thức… Vốn trước đó anh ta có đem những bức tranh của Tần Gia Hiên cho một giáo sư tâm lý học xem, mặc dù lúc đó anh ta chỉ cảm thấy những bức tranh này của Tần Gia Hiên có cảm giác ám chỉ, nhưng cũng không nhìn ra điều khác thường.

Nhưng sau khi vị giáo sư này chụp những bức tranh cho một người bạn am hiểu hội họa xem, người kia lại nói dưới những bức tranh này có hình vẽ khác, chẳng qua là bị lớp màu đen bên ngoài che phủ.

Thế là vị giáo sư này bảo Tần Gia Lãng đem những bức tranh bị bôi đen kia đến phòng thí nghiệm trong trường đại học của họ để quét X quang, kết quả bên dưới đúng là có nhiều thứ…

Đọc truyện chữ Full