TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tìm Xác
Chương 714: 714

Cuối cùng, qua nhiều phiên theo dõi, bọn Hồ Tiểu Mai cũng nắm được đại khái Hoắc Bình trốn ở đâu...

Vốn sau núi có một khu mộ hoang, cũng không biết đã có từ bao giờ, người trong thôn mê tín, bình thường sẽ không tùy tiện đi vào khu mộ đó, nên lúc dân binh lục soát cũng cố ý tránh khu vực đó ra.

Hoắc Bình nắm bắt tâm lý2này của người trong thôn nên trốn ở đây để không bị phát hiện, giờ bọn Hồ Tiểu Mai đã biết hành tung của Hoắc Bình nên cũng không quan tâm tình nghĩa gì cả, lập tức thông báo cho Lưu Vượng Điền! Đoàn Hải Quỳnh từng thầm mến Hoắc Bình giờ cũng vội rút lại tình cảm của mình, kiên quyết phân rõ ranh giới với hung thủ giết người.

Nhận5được tin, Lưu Vượng Điền lập tức dẫn theo dân binh đi bắt người, Hoắc Bình phản kháng, vốn hắn đã ghi hận, nên sau khi dân binh nổ súng, Hoắc Bình bị bắn chết.

Khi thi thể của Hoắc Bình được đưa về, Mã Diễm Diễm vẫn đang làm việc ở ruộng! Trước đó cô ấy nhìn thấy đám dân binh vội vàng lên núi, lòng vẫn lo lắng không yên,6đến trưa nhìn thấy Hoắc Bình chảy đầy máu bị khiêng về, lòng cô hoàn toàn bình tĩnh....

Lúc đó Hồ Tiểu Mai đã sắp xếp mấy nữ trí thức không kể ngày đêm giám sát Mã Diễm Diễm, vì sợ cô đi báo tin cho Hoắc Bình. Theo bọn họ nghĩ, lúc Mã Diễm Diễm nhìn thấy thi thể của Hoắc Bình, hẳn là sẽ đau lòng đứng không vững, khóc5thút thít. Nhưng cô ấy lại chỉ lạnh lùng lướt nhìn, không có chút phản ứng gì.

Hoắc Bình là tội phạm giết người, cho nên trong thôn không thể tự xử lý thi thể, phải đưa đến Cục công an huyện nghiệm thân mới được. Nhưng mấy ngày nay trong thôn đang bận vụ gặt, không có thời gian đưa thi thể Hoắc Bình lên huyện, nên vẫn tạm thời bỏ3trong kho hàng.

Tuy nói đã vào thu được mấy ngày, trời cũng mát mẻ hơn nhiều, nhưng thi thể chưa quá hai ngày đã bắt đầu thối rữa, làm đám dân binh trông coi cũng chạy mất.

Về phần Mã Diễm Diễm, hai ngày nay vẫn nhận sự khinh thường của tất cả đám thanh niên trí thức, họ quên rằng mình đã bán đứng Hoắc Bình, cả đám đều “Yên tâm thoải mái” xem thường Mã Diễm Diễm vô tình vô nghĩa, Hoắc Bình chết mà cô vẫn thờ ơ.

Còn Mã Diễm Diễm thì giả vờ không nghe thấy gì, sau khi kết thúc công việc ngoài đồng, việc đầu tiên cô làm là mài lưỡi liềm, mài đến sáng bóng...

Vào đêm thứ bảy Hoắc Bình chết, Lưu Vượng Điền gọi đi Mã Diễm Diễm vừa làm xong việc từ ruộng lúa về, Hồ Tiểu Mai thấy Mã Diễm Diễm ngoan ngoãn đi theo thì lộ ra vẻ khinh thường.

Vì mới từ ruộng lên nên Mã Diễm Diễm vẫn cầm liềm gặt, cô đi sau lưng Lưu Vượng Điền, đến chỗ cất rượu ở nhà hắn. Vừa vào, Lưu Vượng Điền đã đóng cửa lại nói: “Diễm Diễm, bây giờ Hoắc Bình đã chết, chuyện lúc trước coi như rõ ràng, về sau chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, muốn học đại học hay về thành phố, tôi sẽ giúp cô được không?”

Mã Diễm Diễm nghe hắn nói xong, ánh mắt bình tĩnh có hơi thay đổi, cô ngẩng đầu, khóe miệng khẽ nhếch: “Thật à? Nhưng vợ anh ghê gớm quá, em sợ...”

Lưu Vượng Điền nghe Mã Diễm Diễm muốn đồng ý, bèn vỗ ngực nói: “Em yên tâm, lần trước cô ta mắng em, sau khi về đã bị tôi dạy cho một trận, chắc chắn không dám gây chuyện nữa đâu! Diễm Diễm yêu dấu, gần đây có nhớ tôi không!” Nói xong Lưu Vượng Điền nhào đến chỗ Mã Diễm Diễm, bắt đầu xé rách quần áo cô.

Cơ thể Mã Diễm Diễm đột nhiên cứng đờ, sau đó đẩy mạnh Lưu Vượng Điền ra! Hắn vừa định nổi giận thì nghe Mã Diễm Diễm ôn nhu nói: “Nhẹ nhàng chút, đừng làm hỏng quần áo em, nếu không tí em về kiểu gì!”

Lưu Vượng Điền cười ha ha nói: “Đúng đúng đúng, anh sẽ nhẹ tay, đừng làm đau Diễm Diễm của anh. Em không cần lo lắng chuyện quần áo, mai tôi sẽ cho em mấy mảnh vải hoa để may đồ!” Sau đó Lưu Vượng Điền hai ba lần đã lột sạch quần áo trên người Mã Diễm Diễm...

Mã Diễm Diễm nhìn Lưu Vượng Điền nằm sấp trên người mình mà buồn nôn tột độ, nhưng cô vẫn chịu đựng tất cả, đến tận khi Lưu Vượng Điền yên lại, say mê nhắm mắt ngọ nguậy trên người Mã Diễm Diễm...

Đúng lúc này, Lưu Vượng Điền đột nhiên cảm thấy cổ mình mát lạnh, hắn cuống quýt mở mắt ra nhìn, chỉ thấy Mã Diễm Diễm đang cầm liềm gặt lúa đặt trên cổ mình.

“Diễm Diễm... Đừng... Đừng đùa... Đem... Đem...” Lưu Vượng Điền còn chưa nói hết câu, Mã Diễm Diễm đã dùng hết sức kéo lưỡi liềm… Mấy ngày nay, lưỡi liềm được cô mài sáng bóng cắt phăng đầu Lưu Vượng Điền ngay tắp lự.

Máu Lưu Vượng Điền phụt ra tung tóe khắp người Mã Diễm Diễm, nhưng cô không hề nhúc nhích, chỉ đẩy Lưu Vượng Điền ra khỏi người mình, sau đó cầm đống rơm trong kho lau sạch vết máu trên mặt và tay mình.

Lúc đó trời tối đen, thời đó mọi người đều mặc quần áo lao động, cho nên dù có người gặp Mã Diễm Diễm cũng không ai phát hiện ra người cô dính đầy máu.

Hơn nửa đêm, người nhà phát hiện Lưu Vượng Điền bị cắt đầu, chết thảm trong kho lúa nhà mình, ngay cả thứ đồ chơi trong đũng quần cũng bị người ta cắt mất.

Đội trưởng dân binh dẫn người lục soát khắp nơi vẫn không tìm được Mã Diễm Diễm và đầu Lưu Vượng Điền đâu. Sau đó có người đề nghị đến chỗ thi thể Hoắc Bình xem xét, có lẽ Mã Diễm Diễm sẽ ở đó!

Mọi người lập tức chạy đến kho chứa xác Hoắc Bình, nhưng khi dân binh đến nơi, chẳng thấy xác Hoắc Bình đâu, chỉ có một khối nát băm là đầu của Lưu Vượng Điền!

Từ đó về sau không ai còn nhìn thấy Mã Diễm Diễm nữa, không ai biết cô ấy đưa thi thể Hoắc Bình đi đâu. Nhưng điều mọi người không thể hiểu nổi là, lúc đó Mã Diễm Diễm cũng chỉ cao có mét sáu, làm thế nào có thể đưa thi thể Hoắc Bình cao gần mét chín đi?

Sau đó trong thôn có bí thư chi bộ và kế toán mới, họ nhìn gương anh em nhà họ Lưu nên đối xử với đám thanh niên trí thức tốt hơn, rất nhanh, những thanh niên này đều lần lượt có người đi thi đại học, có người tham gia quân ngũ, cho dù không có vây cánh gì thì cuối cùng vẫn được về thành phố.

Nhưng vụ án anh em nhà họ Lưu chấn động một thời lúc đó vĩnh viễn lưu truyền ở Lê Thụ Câu, trở thành đầu đề câu chuyện được nhắc nhiều nhất lúc nông nhàn trong thôn.

Sau khi ông chủ kể xong chuyện này, vẫn không quên rót cốc bia làm trơn yết hầu, chúng tôi nghe chuyện này xong thì không khỏi cảm thấy đau lòng…

Đọc truyện chữ Full