*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn cảnh này, đồng tử của Tào Thần bỗng co lại, nói bằng giọng nhàn nhạt: “Các hạ đúng là nhiều thủ đoạn, một kiếm Bôn Lôi hôm qua còn chưa tế ra đã có thể ép ta đến mức này, đúng là khiến người ta bất ngờ. Nhưng mà… ngươi cũng nên lấy ra sức mạnh thực sự của mình rồi!”
Lời vừa dứt đã thấy khí thế khắp người Tào Thần bỗng bùng lên điên cuồng, Chân nguyên trong cơ thể như biển khơi mênh mông bắt đầu sôi sục.
Mới chớp mắt, thanh thế của hắn ta đã đạt đến mức độ khiến người ta phải kinh hoàng, giữa thiên khung mây đen mù trời, một luồng hàn ý khủng khiếp lập tức bao trùm hết cả hội trường rộng lớn.
Cảnh giới Dương Huyền đại thành!
Trong lòng tất cả mọi người bỗng giật thót một cái, cảnh giới Dương Huyền đại thành, Tào Thần này tuổi còn chưa tròn hai mươi mà đã đạt đến cảnh giới Dương Huyền đại thành.
Cảnh giới Dương Huyền đại thành!
Vào giây phút khi Tào Thần thể hiện ra tu vi thực sự của mình, loại đao thế ngang ngược mà cuồng bạo kia khiến cả bầu trời cũng phải tối lại.
Không hề cho Lâm Nhất cơ hội nghỉ lấy hơi, hắn ta bật người bay lên không trung, vung tay lên là một đao khuấy động biển mây, như thế núi trùng điệp, phóng khoáng hào hùng.
Thế như ngọn núi, nguy nga hùng vĩ!
Cuối cùng cũng đưa ra át chủ bài rồi?
“Lấy danh nghĩa của kiếm, ta lệnh cho hoa nở!”
Biểu cảm trên mặt Lâm Nhất không hề dao động, sau lưng hắn bỗng nhiên bung ra bóng của đoá Tử Diên Hoa, kiếm thế trên người bùng lên, Tử Diên kiếm quyết tăng vọt, nhấc tay lên, Táng Hoa trong tay như mộng như ảo, đâm ra một kiếm.
Uỳnh!
Biển mây mênh mông chồng chất lên lên nhau, đao mang như núi từ trên trời đổ ập xuống nặng nề đè lên trên Táng Hoa Kiếm. Hội trường cổ xưa không biết đã tồn tại từ bao đời nay trên đỉnh ngọn núi khổng lồ này như đang rung chuyển, không ngừng nứt toác ra, sau đó tạo nên những rãnh nứt sâu dài đan xen chẳng chịt.
Trong cát bụi mù mịt, vô số sỏi đá bay lung tung trong không trung. Linh trận cài bên cưới Hội trường phát ra các loại ánh sáng chói mắt dưới tác động kinh khủng của cuộc chiến giữa hai người, có vẻ như nó đã sắp không thể chịu đựng được sức mạnh điên cuồng cỡ này.
Cảnh tượng khủng khiếp này khiến tất cả mọi người như ngừng thở.
Lúc trước, mọi người đều ngầm đoán Tào Thần rất có thể đã đạt đến sức mạnh của cảnh giới Dương Huyền đại thành. Nhưng không cảm nhận được rốt cuộc sức mạnh này khủng khiếp cỡ nào.
Bây giờ khi sức mạnh của một đao này gần như đã chém tan tành cả hội trường thì bọn họ mới cảm nhận được sự đáng sợ và chấn động.
Nhưng càng khiến người ta ngạc nhiên là, Lâm Nhất với tu vi Âm Huyền viên mãn sau khi phóng thích bí thuật của Một thoáng phồn hoa liền miễn cưỡng chặn lại được đao mang này.
Mặc dù có chút chật vật, bị chém bay ra xa nhưng một đao kinh thiên động địa này lại không hề khiến Lâm Nhất trọng thương.
Đổi thành người khác, dưới sự khác biệt một trời một vực trong cảnh giới thế này, chỉ e là đã bị đao kia chém thành vài mảnh rồi.
Trong thoáng chốc, vô số ánh mắt xuyên qua làn cát bụi mù mịt bắt được bóng dáng của Lâm Nhất.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Tôn Truyền Kỳ
Chương 1922
Chương 1922