TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên Minh
Chương 1496

Chương 1496:

“Cậu còn dám mạnh miệng!”

Lúc này Khổng Chí Minh sốt ruột tới mức giống y như kiến bò trên chảo nóng.

Anh ta có lòng đứng dậy, kết quả còn phải liếc Bùi Nguyên Minh một cái, nhìn thấy anh gật đầu, mới dám đứng thẳng dậy, đạp ngã Chu Chính Nghĩa xuống đất lân thứ hai.

“Quỳ xuống, xin lỗi!”

Chu Chính Nghĩa che mặt, thất tha thất thểu nói: “Ông đây sẽ không quỳ, dưới đầu gối đàn ông có hoàng kim…”

“Bốp!”

Khổng Chí Minh lại tát mạnh một cái.

“Bảo cậu quỳ cậu không quỳ!”

“Bốp/ “Bảo cậu nhận lỗi cậu không nhận!”

“Bốp “Cậu còn nói dưới đầu gối đàn ông có hoàng kim!”

“Bốp!”

“Hôm nay tôi đánh gãy chân tay của cậu, dùng hoàng kim đúc chân cho cậu!”

“Anh họ!”

Chu Chính Nghĩa che mặt, thất tha thất thểu lùi về sau, vẻ mặt bi phẫn muốn chết quát: “Đủ rồi!”

“Thật sự đủ rồi!”

“Tên này có năng lực gì? Vậy mà khiến anh sợ hãi như vậy?”

“Anh ta là cái thá gì chứ?”

“Anh ta chỉ là một tên ở rể mà thôi!”

“Anh sợ anh ta, không có nghĩa là em sợ anh ta!”

“Sau lưng em có nhà họ Chu, có nhà họ Khổng Sơn Đông, có nhà họ Bạch Tô Hàng, có Long Môn, em muốn giẫm chết anh ta chỉ là chuyện vài phút mà thôi, em dựa vào cái gì phải nói xin lỗi?”

Cho dù thế nào Chu Chính Nghĩa cũng không rõ, dù gì Khổng Chí Minh cũng là một thế hệ cậu chủ!!

Nhưng vấn đề là, sao anh ta có thể sợ Bùi Nguyên Minh như vậy?

Chuyện này thực sự làm mất mặt nhà họ Khổng ở Sơn Đông rồi!

Lúc này Bạch Tuấn Hào cũng hoàn toàn khinh thường Khổng Chí Minh, cái gì mà nhà họ Khổng ở Sơn Đông, kết quả thì sao? Vậy mà quỳ trước mặt một tên ở rể rồi!

Lúc này Chu Chính Nghĩa còn chỉ về phía Bùi Nguyên Minh, giận không kìm chế được: “Họ Bùi kia, tao không biết mày rót thuốc mê gì cho anh họ tao!”

“Nhưng mà tao nói cho mày biết, Chu Chính Nghĩa tao không sợ mày!”

“Muốn tao quỳ xuống với mày, trừ khi mày thành ngôi một”

Bạch Tuấn Hào cũng cười mỉa nói: “Đúng thế, trong từ điển của những người như chúng tao, không có hai chữ quỳ xuống!”

Một đám thuộc hạ ăn chơi trác táng đều nhao nhao ủng hộ.

Thấy chưa?

Đây mới là tác phong của nhà giàu, mới có phong phạm của cậu chủ!

Khổng Chí Minh vừa tới là quỳ, chuyện này là sao đây?

Chẳng những khiến mình mất mặt, còn khiến bọn họ mất mặt theo!

Một đám ngu ngốc!

Lúc nghe thấy những lời này của Bạch Tuấn Hào và Chu Chính Nghĩa, Khổng Chí Minh sốt ruột tới mức sắp khóc tới nơi.

Lúc này anh ta đã không quan tâm tới mặt mũi, còn vừa đánh vừa mắng, chỉ hi vọng Bùi Nguyên Minh có thể thấy anh ta đang nhân nhượng đẹp yên mọi chuyện.

Dù sao đây gọi là mình cho cậu chủ Bùi một câu trả lời thỏa đáng.

Như vậy Bùi Nguyên Minh chắc chắn sẽ không đuổi tận giết tuyệt.

Mà lúc này, Chu Chính Nghĩa chẳng những không cảm kích, còn có bộ dạng hung hãn ương ngạnh, con mẹ nó đây là muốn tìm đường chết mà!

“Cậu cậu cậu cậu cậu…”

Khổng Chí Minh chỉ về phía Chu Chính Nghĩa, cuối cùng run rẩy nói: “Súc sinh, ông đây mặc kệ sống chết của cậu Chu Chính Nghĩa ôm gương mặt như đầu heo, giận dữ hét: “Người nào cần anh lo chứ?”

“Từ lúc anh đánh tôi, khiến tôi mất hết mặt mũi, tôi đã không có thân thích này rồi!”

“Tôi bảo anh tới ra mặt thay tôi, không phải bảo anh tới khiến tôi mất mặt!”

Chu Chính Nghĩa mặt đỏ tai hồng, hôm nay mặt mũi của anh ta xem như mất sạch, nói không chừng sau này sẽ trở thành trò cười của mọi người.

Lúc này anh ta chỉ vào Bùi Nguyên Minh, giận dữ hét: “Họ Bùi kia, tao không sợ mày, hơn nữa mày sắp xong đời rồi đấy!”

“Tao nói cho mày biết, ba nuôi của anh Bạch là phân hội trưởng của Long Môn phân hội thủ đô, ông ấy sắp tới đây rồi!”

“Tao xem mày trâu bò được tới lúc nào!”

“Mày lại có bản lĩnh, ở trước mặt ông ấy, cũng bắt bọn tao quỳ đi!”

“Mày đợi quỳ cho tao!”

Đọc truyện chữ Full