Trong nhật ký của Lâm Đào, anh ta luôn nghĩ mình là người đúng, còn những đồng nghiệp đưa ý kiến khác đều đang cố ý gây khó khăn cho mình.
Con quỷ nhỏ này2được anh ta mời về từ nửa năm trước, khi công ty tổ chức cho nhân viên đi du lịch Thái Lan, trong nhật ký, anh ta cũng ghi chép khá kỹ càng quá5trình mình mời nó về. Lúc ấy, anh ta đang đi dạo trong một chợ bán đồ cũ thì bắt gặp một ông lão cổ quái và Lâm Đào đã mua con búp bê6đất kia của ông lão này…Vì vấn đề về tính cách nên Lâm Đào luôn không thích ở chung với người khác, bởi vậy nên khi người ta hẹn nhau đi ăn cơm, thì5anh ta lại thui thủi ra ngoài đi dạo. Nhưng chưa đi được bao xa, anh ta tìm được một cái chợ bán đồ cũ khá náo nhiệt ở gần khách sạn.Lúc còn đi3học, Lâm Đào đã có niềm yêu thích với các kiểu chợ bán đồ cũ của các quốc gia rồi, anh ta cảm thấy mỗi một món đồ cũ đều có câu chuyện của riêng nó, nên anh ta cũng bước vào không chút do dự.Nhưng đi dạo một lúc, anh ta cảm thấy thất vọng, vì có cảm giác chợ bán đồ cũ ở đây chẳng khác gì quê mình, chỉ bán một vài thứ đặc sản địa phương.Ngờ đâu, khi anh ta đang ngán ngẩm định bỏ đi, thì đột nhiên lại chú ý tới một ông lão kỳ lạ ngồi trong góc hẻo lánh…So với mấy người cố gào chào hàng ở bên cạnh, ông lão này lại rất yên tĩnh, tạo thành sự tương phản rõ rệt với hoàn cảnh xung quanh và những món đồ mà ông lão đó bán ra cũng khá đặc biệt, chúng là những con búp bê bằng đất được nặn khá thô.Lâm Đào tò mò tới chỗ ông lão hỏi những con búp bê đất này dùng để làm gì, tiếc rằng ông lão không hiểu tiếng Anh, mà Lâm Đào lại không biết tiếng Thái, cuối cùng Lâm Đào đành dùng chương trình phiên dịch trong di động, vất vả lắm mới giao lưu được với ông ấy.Ông lão nói với Lâm Đào rằng mấy con búp bê đất này dùng để thờ cúng, chỉ cần thành tâm cúng bái thì sẽ đạt được những điều mình mong muốn. Nhưng khi Lâm Đào đang cảm thấy tò mò với những món đồ này, thì đột nhiên nghe thấy có người gọi mình. Anh ta quay lại, phát hiện người gọi mình chính là cậu hướng dẫn viên du lịch người Trung Quốc, tên Tiểu Hoàng, phụ trách tiếp đón đoàn của họ trong chuyến du lịch lần này.Lâm Đào thấy Tiểu Hoàng tỏ vẻ sốt ruột thì vội hỏi cậu ta bị làm sao? Tiểu Hoàng không nói ngay mà kéo anh ta rời khỏi chợ bán đồ cũ rất nhanh, sau khi ra khỏi đó, cậu ta mới nói nhỏ cho anh ta biết: “Đừng mua thứ kia! Anh đâu biết nó là cái gì!”Nghe Tiểu Hoàng nói vậy, Lâm Đào càng tò mò hơn, anh ta quyết hỏi thứ đó dùng để làm gì? Tiểu Hoàng thấy Lâm Đào cứ gặng hỏi thì đành phải nói thật: “Cái thứ kia, mỗi vùng lại có cách gọi khác nhau, có nơi gọi là Kuman Thong, có nơi gọi là nuôi quỷ nhỏ, không phải là thứ tốt lành gì, nó có âm khí rất nặng, tôi khuyên sau này anh gặp thứ này thì nên tránh xa nó ra, một khi dính vào thì không dễ tiễn nó đi đâu!”Thấy Tiểu Hoàng nghiêm túc, Lâm Đào chẳng những không sợ hãi mà ngược lại càng thêm tò mò. Đến tối, anh ta quay trở về khách sạn và bắt đầu lên mạng nghiên cứu về Kuman Thong, phát hiện nó có lịch sử khá lâu đời ở Thái Lan.Đại đa số những thông tin trên mạng đều đánh giá khá tích cực về Kuman Thong chứ không hề đáng sợ như trong phim ma, đặc biệt trên mạng còn nói, chỉ cần thành tâm thờ cúng Kuman Thong thì nó sẽ mang lại may mắn cho người thờ phụng nó, sự nghiệp và công việc sẽ xuôi chèo mát mái.Lâm Đào đặc biệt cảm thấy hứng thú với điểm này, anh ta cảm thấy mấy năm nay mình làm việc trong công ty không được thuận lợi cho lắm, những đồng nghiệp vào cùng thời đều đã lên chức hết cả rồi! Anh ta cảm thấy không phải do mình không có năng lực, mà chỉ là thiếu một ít vận may thôi!Anh ta nằm trằn trọc suốt đêm trong khách sạn, cuối cùng quyết định sẽ đi rước một Kuman Thong về nhà! Thế là sáng sớm hôm sau, anh ta đi vào khu chợ bán đồ cũ ngày hôm qua, nhưng tìm một vòng mà vẫn không thấy ông lão ngày hôm qua đâu.Lúc ấy Lâm Đào rất thất vọng, càng thấy hối hận vì hôm qua mình không nên bỏ lỡ cơ hội, xem ra cơ duyên chỉ đến một lần, đã bỏ lỡ thì không lấy lại được… Khi anh ta đang uể oải thì đột nhiên nhìn thấy phía trước có bóng người rất giống ông lão ngồi bán Kuman Thong ngày hôm qua.Lâm Đào vội nhanh chân đuổi theo, quả nhiên khi đuổi đến gần, anh ta thấy đây chính là ông lão ngày hôm qua. Anh ta vội kéo tay ông lão, dùng chương trình phiên dịch trong di động để nói chuyện với ông lão rằng mình muốn mời một Kuman Thong về nhà.Ông lão nghe xong thì bình tĩnh nhìn anh ta một lúc, sau đó ra hiệu cho Lâm Đào đi cùng mình. Lâm Đào vui mừng đi theo, lòng còn thầm cảm thán hôm nay mình may mắn quá!Lâm Đào đi theo ông lão vào một ngõ nhỏ vắng vẻ, ông lão có một cửa hàng đơn sơ ở trong đó, bên trong bày biện đủ loại búp bê đất. Dù những thứ này được làm thủ công khá thô, nhưng thần thái đều rất thật.Ông lão kia biết Lâm Đào không hiểu tiếng Thái nên viết một vài điều cấm kỵ khi thờ phụng vào một tờ giấy, rồi bảo anh ta về tìm người dịch ra là được. Sau đó, ông ấy bảo Lâm Đào chọn một con búp bê đất mà mình thấy thích nhất, rồi chọc một lỗ nhỏ trên ngón tay của anh ta và nhỏ giọt máu lên con búp bê, vậy là con búp bê Kuman Thong này đã là của anh ta rồi.Lâm Đào trả tiền, ông lão kia còn nói, giọt máu của anh ta đã được nhỏ lên một búp bê nam đáng yêu. Không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, mà khi giọt máu của anh ta nhỏ lên thân búp bê, anh ta mơ hồ nghe thấy giọng cười của một bé trai.Sau khi về nước, Lâm Đào tìm một sinh viên từng du học ở Thái, nhờ dịch những điều cấm kỵ mà ông lão kia thành tiếng Trung, nội dung đại khái là: Cách mấy ngày, Lâm Đào phải dùng máu của mình để cung cấp nuôi dưỡng cho Kuman Thong, còn phải chuẩn bị cho nó một ít đồ ăn vặt, đồ chơi mà trẻ con thích và phải cho nó một nơi thờ cúng yên tĩnh, không được để ở chỗ quá ồn ào… Tóm lại, Lâm Đào dựa theo cách mà ông lão nói, bắt đầu thành tâm thờ phụng con búp bê đất kia trong nhà và còn đặt cho nó một cái tên là Mộc Mộc.Ban đầu, Lâm Đào cảm thấy con búp bê đất này trông chẳng khác gì những con búp bê đất bình thường khác, dù mỗi ngày tan tầm về nhà, anh ta luôn nói chuyện với nó, nhưng nó vẫn là búp bê làm bằng đất, không biết cười, không biết khóc.Nhưng vào lúc Lâm Đào cho rằng mình bị lừa thì anh ta lại phát hiện, mỗi lần tan tầm về nhà, trong nhà sẽ có một ít thay đổi nhỏ. Ví dụ như vị trí bày đồ chơi, tuy nó vẫn ở chỗ cũ, nhưng nếu quan sát kỹ sẽ thấy có dấu vết bị đụng vào.Vì để nghiệm chứng xem mình có bị lừa thật hay không, Lâm Đào lắp một cái camera giám sát hai mươi tư giờ, lúc nào cũng có thể lên mạng để theo dõi, kết quả anh ta thật sự nhìn thấy một số hiện tượng lạ.Lâm Đào phát hiện, mỗi ngày sau khi đi làm, búp bê đất trong phòng thờ với một ít đồ chơi và đồ ăn vặt sẽ bay lên không trung… Hiện tượng này kéo dài khoảng hơn một tiếng, sau đó những thứ bay lơ lửng trên không trung kia sẽ từ từ quay trở về chỗ cũ.