Nhưng hiển nhiên là Lương Sảng không trở lại giường của mình, hơn nữa theo lời tiếp viên trực ban nói, giường dưới của Lương Sáng xuống xe ở huyện Thanh Sơn, khi bà ấy đi tìm vị hành khách kia để đổi vé, Lương Sảng đã không còn ở trên giường mình nữa.
Vậy tính ra, thời gian mất tích của Lương Sảng chỉ có thể là giữa khoảng ba giờ sáng đến ba giờ năm mươi hai phút. Nhưng một người sống sờ sờ làm sao lại biến mất khỏi một chiếc xe lửa đang chạy2được chứ? Nếu không thể tìm được Lương Sảng, đây sẽ mãi mãi là một câu đố không có lời giải....Trước đó đã nói qua, xe lửa là xe điều hoà kín mít, hành khách căn bản không thể nào nhảy ra từ cửa sổ. Còn về của mỗi toa xe, hành khách bình thường càng không thể tự mình mở ra được.Triệu Tinh Vũ cũng từng nghi ngờ, có phải có ai đó gây mê Lương Sảng rồi bỏ vào trong một xương hành lý lớn, sau đó mang ra khỏi nhà ga hay không? Nhưng5khi chúng tôi xem lại tình hình ở lối ra lúc hành khách xuống trạm Thanh Sơn vào lúc ba giờ năm mươi hai phút, cũng không thấy có ai đem theo rương hành lý đủ lớn để giấu một cô gái cả!Hơn nữa, lúc mất tích, Lương Sảng cáo một mét bảy mươi, nặng sáu mươi ký, nếu một người đàn ông trưởng thành bình thường kéo một rương hành lý có khối lượng cỡ đó thì đi sẽ rất tốn sức, cũng rất dễ bị phát hiện. Nhưng mà không chỉ huyện Thanh Sơn, mà6trong camera ở lối ra của những nhà ga sau cũng không phát hiện có kẻ như vậy xuất hiện.Cuối cùng dưới tình huống không có đầu mối, tôi đề xuất lái xe đến đoạn đường mà chuyến xe lửa kia đã đi qua lúc ba giờ đến ba giờ năm mươi hai phút để xem thử một lần nữa.Triệu Tinh Vũ nghe thế thì nói: “Đã qua nhiều năm như vậy, quay lại con đường kia còn có thể tìm ra manh mối gì ư?”Tôi cười bảo với anh ta: “Không thử thì sao biết được?5Năm đó mọi người đều đã tìm khắp những nơi có thể tìm rồi, nhưng chỉ mỗi đoạn đường này là chưa tìm. Có lẽ... vấn đề nằm ở chỗ đó cũng không chừng!”Triệu Tinh Vũ nghe thế cũng gật gù, không nói gì nữa... Có lẽ đây đã là hi vọng cuối cùng của anh ta. Vì thế sáng sớm hôm sau, chúng tôi thuê một chiếc xe việt dã ở địa phương lái đến đoạn đường kia, muốn men theo đường sắt đi lại đoạn đường trong khoảng thời gian đó.Trước khi tới, tôi đã3từng nói chuyện rất thấu đáo với Triệu Tinh Vũ. Tôi nói thẳng cho anh ta biết rằng mình cũng không nắm chắc được mấy phần có thể tìm thấy Lương Sảng, dù sao chuyện này cũng đã qua nhiều năm như vậy rối.Cho dù tôi có tham gia vào, nhưng cuối cùng cũng chỉ có ba kết quả, một là tìm được thi thể của Lương Sảng, xác nhận cô ấy đã chết. Hai là tìm được Lương Sảng còn sống, nhưng chắc chắn đã là cảnh còn người mất từ lâu. Ba chính là cái gì cũng không tìm thấy, sau đó tự lừa mình dối người cho rằng cô ấy vẫn sống.Tôi biết bất kể là cái nào trong ba kết quả này, đều định sẵn sẽ là một bi kịch, bởi vậy tôi hi vọng Triệu Tinh Vũ có thể chuẩn bị sẵn tâm lý. Anh ta nghe xong thì gật đầu đáp lại tôi: “Cậu yên tâm, việc chuẩn bị tâm lý này tôi đã làm rất nhiều năm rồi, bây giờ chỉ thiếu một kết quả thôi”Đây là lần đầu tiên ba chúng tôi đi con đường này, cho nên cũng không biết có gì khác năm đó. Còn việc tại sao Lương Sảng có thể biến mất ở đây, lại càng là một bí ẩn khiến người ta nghĩ nát óc cũng không ra.Ba chúng tôi lái xe đi được một lát, phát hiện đôi khi quốc lộ sẽ đi vòng một đoạn cách xa đường sắt, cho nên cuối cùng chúng tôi quyết định xuống xe đi bộ men theo đường sắt, để tránh bỏ sót cái gì đó.Giờ đang là giữa mùa đông, gần giống với thời tiết lúc trước Lương Sảng mất tích, nếu lúc ấy đúng là Lương Sảng xuống tàu đột ngột, vậy chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó mà cô ấy không thể khống chế được. Hơn nữa Triệu Tinh Vũ còn kể lại với tôi, thực ra không chỉ là hành lý xách tay, mà ngay cả áo khoác cô ấy mặc cũng bị bỏ lại trên giường nằm.Tôi thầm nghĩ, xem ra rất có khả năng Lương Sảng gặp chuyện vào lúc nửa đêm đi đến WC, hơn nữa lại xảy ra rất đột ngột, hẳn là nó diễn ra một cách im hơi lặng tiếng, bởi vậy mới không kinh động đến những người khác trên xe lửa.Nhưng một cô gái lớn như thế sao lại biến mất khỏi chuyến xe lửa đang lao nhanh đây? Nếu không giải thích được điểm này, thì vĩnh viễn cũng sẽ không biết được hướng đi của Lương Sảng. Theo lý mà nói, WC của xe lửa cũng không lớn đến mức có thể để một người chui lọt xuống! Còn cả cửa sổ của WC nữa, tuy nói là có thể mở, nhưng bên ngoài đều có lắp vòng bảo vệ, đừng nói người trưởng thành, ngay cả một đứa bé cũng không chui qua được! Cho nên chắc chắn không phải Lương Sáng xuống tàu từ mấy cái chỗ mà lẽ thường có thể nghĩ đến...Lúc này ba người chúng tôi đã đi dọc theo đường sắt sắp được một tiếng rồi, tuy khí hậu bên này không quá lạnh, nhưng lúc này cả đám chúng tôi cũng đã lạnh cóng thấu tim gan rồi. Triệu Tinh Vũ hơi ngượng ngùng nói: “Nếu không chúng ta tìm chỗ nào ấm áp ngồi nghỉ trước đi!”Tôi gật đầu rồi nhìn về hướng cách đó không xa, phát hiện hình như ở phía Tây đường sắt có một cái thôn, vì thế chúng tôi nhanh chân đi theo hướng đó. Thốn này cũng không quá lớn, nhưng nhìn những thùng giấy chất đống trước cửa, hẳn là mỗi hộ ở đây đều là một phân xưởng sản xuất pháo hoa gia đình.Suy cho cùng, chúng tôi chỉ đi muốn tìm tạm một chỗ để làm ấm người, cho nên cũng không đi vào trong thôn, chỉ ngồi một lúc ở quán cơm nhỏ đầu thôn. Ông chủ quán cơm còn rất nhiệt tình, vừa vào cửa đã bế cho ba người chúng tôi một bình trà nóng. Tuy chỉ là một bình trà hoa nhài bình thường, nhưng đối với những kẻ đã lạnh cóng như chúng tôi mà nói, cũng đủ để xem như cực phẩm nhân gian rồi.Tôi thấy cũng gần tới giờ cơm nên gọi vài món ăn, giải quyết bữa trưa ở đây luôn! Trong bụng có đồ lót dạ, một hồi ra ngoài cũng không lạnh như vậy nữa.Quán cơm này không lớn lắm, tổng cộng chỉ có bốn cái bàn, ông chủ nói có thể tới đây ăn cơm đều là vài tài xế đi ngang qua, nên mấy cái bàn như vậy là đủ rồi. Nhưng khi bị đồ ăn lên, tôi lại nhìn thấy trên tay ông ta đầy những vết sẹo dữ tợn, thoạt nhìn rất đáng sợ!Tuy rằng tôi đã cố hết sức tỏ ra vẻ bình tĩnh, nhìn mãi vết sẹo của người ta là hành vi rất vô lễ, nhưng tôi vẫn ngây ngẩn ra theo bản năng, sau đó mới dời tầm mắt đi chỗ khác.Không ngờ ông chủ lại là một người rất lạc quan, ông ấy cười và nói với chúng tôi: “Có phải tay của tôi dọa mọi người sợ hay không?”Tôi nghe thế thì vội nói với vẻ xấu hổ: “Không không không, là tôi không phải pháp mới đúng?Ông chủ xua xua tay: “Không sao, trước kia tôi cũng giống người trong thôn, cũng ở nhà tự sản xuất pháo hoa, nhưng sau vì thao tác sai nên xảy ra vụ nổ, đôi tay này của tôi bị thương vào lúc ấy”Tôi thấy làn da trên bàn tay của ông ta đã không còn nhìn ra màu sắc ban đầu nữa: “Xem bàn tay này của ông, chắc lúc ấy bị thương rất nặng”Ông chủ gật đầu đáp: “Đúng là rất nặng, suýt chút nữa là bị phế rồi, nên sau này tôi mới đổi nghề, lại còn dọn nhà từ trong thôn ra cửa thôn, như vậy mới yên tâm hơn. Nhưng vết thương của tôi coi như cũng nhẹ hơn những người khác trong thốn nhiều”