TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tìm Xác
Chương 796: 796

Bởi vì tôi là một ví dụ sống sờ sờ, nếu năm đó tôi biết cha mẹ sẽ rời xa mình sớm như vậy, thì tôi sẽ ở bên họ mỗi ngày, một bước cũng không rời! Nhưng đời người thường không có nếu như...

Nhìn tuyết trắng đầy trời2bên ngoài, tôi chợt muốn hẹn chú Lê và nhà Chiêu Tài tới nhà ăn lẩu, kết quả hẹn một lượt nhưng lại không một ai tới! Vợ chồng Chiêu Tài người ta muốn sống thế giới của hai người, mà hôm nay một người họ hàng xa ở5quê của chủ Lê có cháu trai làm lễ đầy tháng nên chú ấy về ăn cỗ rồi.

Hế?! Tôi đã chuẩn bị đồ sẵn sàng hết cả rồi, cho họ tới ăn sẵn luôn mà cũng không tới! Được, không tới thì để đó, tôi và Đinh Nhất tự6ăn! Vì thế chúng tôi bật bếp bắc nồi, bắt đầu ăn lẩu dê nhúng nóng hôi hổi.

Ai ngờ vào lúc này, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng đập cửa, tôi cười bảo Đinh Nhất: “Anh xem đi, có thịt ăn mà không tới à! Không biết là ai5hối hận, lúc này lại mò tới nữa”

Kết quả khi tôi vui vẻ phấn khởi mở cửa ra thì thấy ngoài cửa lại là một cô gái xa lạ đang đứng. Gương mặt của cô gái này bình thường, nhưng đôi mắt lại quyến rũ động lòng, làm người3nhìn qua một lần sẽ không kìm nổi bị nó hấp dẫn.

“Cô... tìm ai?” Tôi dẫn đầu mở miệng.

Cô gái cười khẽ: “Tôi tìm cậu...”

Lúc này Đinh Nhất nghe tiếng thì đi theo ra tới, khi anh ta nhìn thấy cô gái ở ngoài cửa thì nhăn mày nói: “Cái mùi khai chết tiệt...”

Tôi xấu hổ nhìn cô gái đó, không biết nên nói cái gì cho hay, nghĩ thẩm Đinh Nhất bị làm sao vậy? Phải, đúng là mắt cô gái này trông đưa tình, không giống như là con gái gia đình đứng đắn gì, nhưng anh ta cũng không thể vừa lên sàn đã bóc trần người ta ngay chứ?

Ai ngờ cô gái này cũng không tức giận chút nào, còn mặt không đổi sắc nói: “Người anh em này sao nói chuyện thẳng thắn vậy?”

Tôi nghe khẩu âm này là của người Đông Bắc, vì thế khách sáo hỏi cô ta: “Cô có chuyện gì không?”

Cô gái nghe thế thì nói với tôi: “Tôi họ Hồ”

Tôi gật đầu: “Xin chào cô Hồ, cô có chuyện gì không?”

Cô gái thấy tôi vẫn không biết mình là ai, sắc mặt bắt đầu hơi cứng đờ ra: “Trương Tiến Bảo, tôi nói tôi họ Hồ!”

Hế?! Tôi thầm thấy rất chi là kỳ quặc! Cô họ Hồ thì họ Hồ thôi, họ Hồ thì có gì đặc biệt hơn người! Cô lại chả phải họ Ái Tân Giác La... Còn họ Hồ... Họ Hồ?! Khi tôi phản ứng lại việc cô ta mang họ “Hổ”, lập tức hiểu ra oan gia tìm tới cửa rồi.

Sau đó tôi mới cô gái vào nhà, pha cho cô ta một bình trà nóng, nói rất khách sáo: “Gần đây sức khỏe của bà nội Hổ vẫn tốt nhỉ!”

Cô gái từ từ uống một ngụm trà nóng rồi nói: “Bà ấy vẫn khoẻ, cậu cũng đừng lo lắng, bà nói cho cậu mượn nội đan hồ ly ba mươi năm thì sẽ giữ lời, chưa đến ngày sẽ không lấy lại đâu?

Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó cười nói với cô ta: “Chúng tôi đang ăn lẩu, cô có muốn cùng ăn một chút không?”

Cô gái hít mũi ngửi thử, sau đó nhíu mày: “Tanh chết đi được! Ai mà ăn cái món thịt dê nát đó...”

Tôi nghe mà thầm bực bội! Thịt dê nát? Hơn ba mươi tệ nửa ký đấy! Tôi phải đến chỗ người dân tộc Hồi chính tông mua về, vậy mà dám bảo là thịt dê nát?! Nhưng trên mặt tôi vẫn ung dung thản nhiên: “Không biết hôm nay cô tới tìm tôi... có chuyện gì không?”

Cô gái đặt ly trà trong tay xuống: “Tôi cũng thay người truyền tin thôi, Trang Hà gặp nạn, chờ cậu đi cứu mạng đó.”

Nhưng tôi nghe rồi lại chẳng lo lắng chút nào: “Cô nói đùa với tôi à? Con hổ ly già kia có thể gặp nạn ư? Ai có thể làm khó được anh ta thế?”

Nghe tôi nói vậy, mắt cô gái kia khẽ co lại, tôi biết ngay là mình nói sai rồi. Trang Hà là hồ ly, còn cô gái trước mắt đây không phải à?

Quả nhiên, sắc mặt cô gái kia nặng nề: “Có đi hay không thì tùy cậu, dù sao tôi cũng đã truyền đạt rồi. Nếu cậu đến muộn, để anh ta bị người ta làm thành khăn choàng hồ ly thì cũng đừng hối hận!”

Xem vẻ mặt của cô gái này không giống là giả, suy cho cùng Trang Hà cũng đã giúp tôi vài lần, nếu lần này anh ta gặp nạn thật mà tôi không đến giúp thì có vẻ không có nghĩa khí rồi, vì thế tôi bảo cô gái này kể lại tình hình mà cô ta biết một cách tỉ mỉ cho tôi nghe.

Hoá ra lúc trước tôi bị trói đưa ra nước ngoài, sau khi Trang Hà báo cho chú họ biết cách tìm được tối thì đi một mình đến Cát Lâm, anh ta nghe nói ở khu vực núi Trường Bạch có một trang trại nuôi gà rừng trong núi rất nổi tiếng.

Bản tính của hồ ly thích ăn gà, đặc biệt là Trang Hà, cho nên khi anh ta nghe nói thịt gà rừng ở đó rất tươi ngon, hơn nữa còn đúng vào mùa của các món thú rừng, lập tức chạy tới không chút nghĩ ngợi gì.

Bằng đạo hạnh hiện giờ của Trang Hà, dĩ nhiên là anh ta dùng hình người đến trang trại đó rồi. Nhưng khi anh ta ăn uống no say, lúc muốn đi thì lại phát hiện nơi đó không đơn giản như anh ta nghĩ...

Có lẽ vì danh tiếng ở đó quá lớn nên dù đã gần tết nhưng khách tới ăn vẫn nối liền không dứt. Trang Hà cũng thích náo nhiệt, thú vui lớn nhất của anh ta chính là ẩn mình giữa loài người, hưởng thụ cuộc sống của loài người.

Anh ta ăn uống ở chỗ đó mấy ngày liền, đến lúc thỏa lòng thỏa dạ định đi thì phát hiện anh ta đi vào được mà ra không được.

Lúc ấy cũng trách do anh ta lơ là, lúc đến lại không để ý trang trại này có chỗ nào khác thường, mà khi anh ta định rời khỏi mới phát hiện, hoá ra ở vài chỗ không đáng chú ý trong trang trại có bày mấy cục đá quái lạ.

Những cục đá đó hợp thành một trận pháp kỳ dị, nhất Trang Hà ở trong đó. Hơn nữa tức nhất là khi anh ta bước vào thì trận pháp này chưa bị khởi động, nhưng khi muốn đi ra lại đột nhiên và phải mắt trận, khiến mình bị nhốt bên trong.

Cũng không biết trận pháp này do cao nhân nào sáng lập ra, vô cùng huyền diệu, cả con hồ ly tinh già không biết đã sống bao nhiêu năm như Trang Hà cũng bị nó giam cầm thì thôi, thế mà còn khiến anh ta mất hoàn toàn pháp lực, bị đánh về nguyên hình.

Cuối cùng Trang Hà dùng một chút xíu linh lực còn lại của mình biến ra một con ruồi, đậu lên người một du khách, lúc này mới được đưa ra ngoài trận. Anh ta báo tin cho một con hồ ly con tu vi không cao lắm ở gần đây, bảo nó phải phải nghĩ cách tìm được tối đến cứu, nếu chậm, anh ta thật sự có thể sẽ bị người ta làm thành khăn choàng hồ ly mất.

Con hồ ly nhỏ vừa có chút tu vi, vốn đạo hạnh không cao, căn bản không biết tôi là ai! Giữa đường không biết đã vấp bao nhiêu trắc trở mới tìm được một nhánh tiến gia của nhà bà nội Hồ, thế nên mới có chuyện ngày hôm nay.

Trước khi đi, cô gái kia cho tôi một địa chỉ, bảo tôi mau chạy đến cứu Trang Hà, nếu đến chậm, cũng không thể trách họ được! Dù sao họ đã chuyển lời rồi.

Tôi nghe là biết chắc giữa đường đã chậm trễ một ít thời gian rồi, mặc kệ là sai lầm của ai, chỉ sợ bây giờ Trang Hà đã sắp gặp hạn lớn rồi, tôi phải lập tức lên đường đến đó, chỉ mong là còn kịp...

Đọc truyện chữ Full