TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên Minh
Chương 1589

Chương 1589:

Đôi mắt thiếu chủ mặc đồ trắng rét lạnh, một lát sau chậm rãi nói: “Lúc anh trở về, có chú ý hành tung của mình không?”

“Có bị người ta theo dõi hay không?”

“Thanh tra” lắc đầu nói: “Xin Nguy thiếu chủ cứ yên tâm, Nhẫn Môn chúng tôi làm việc luôn dè dặt cẩn thận, nếu lần này thất bại, tôi sẽ xin chỉ thị của cấp trên, lại phái cao thủ tới giải quyết kẻ kia, tất nhiên sẽ không làm lỡ chuyện của Ngụy thiếu chủ!”

“Tôi biết rồi, anh đi xuống trước đi, khoản tiền này cầm đi dưỡng thương, nhớ đừng để Bùi Nguyên Minh biết chỗ anh ẩn thân”

Ngụy thiếu chủ mặc đồ trắng cầm lấy một tấm chỉ phiếu ném lên đất.

“Thanh tra” cúi đầu khom lưng, vươn tay cầm lấy chỉ phiếu.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, đôi mắt thiếu chủ mặc đồ trắng này lạnh lùng, trong ống tay áo xuất hiện một khẩu súng, chỉ trong nháy mắt để trên trán “thanh tra”.

“Nguy thiếu chủ, vì sao…”

“Pằng!”

Không cho “thanh tra” này bất cứ cơ hội mở miệng, Ngụy thiếu chủ mặc đồ trắng trực tiếp bóp cò.

Mà đám thuộc hạ ở bốn phía giống như đã quen rồi, lúc này vẻ mặt đều rất lạnh nhạt.

Nhìn thi thể dưới đất, Ngụy thiếu chủ mặc đồ trắng nhổ nước bọt, lạnh lùng nói: “Chỉ là người của Đảo Quốc mà thôi, một chút việc nhỏ cũng không làm xong, còn làm ra vẻ với tôi, đáng chết!”

“Anh nói không sai, người Đảo Quốc đúng là đáng chết”

Ngay sau đó, ở phía xa truyền tới giọng nói lạnh nhạt.

Toàn thân Ngụy thiếu chủ mặc đồ trắng chấn động, giơ súng trong tay lên theo bản năng, quát lớn: “Kẻ nào? Cút ra đây!”

Trong bóng đêm, một bóng người khoanh tay đi ra, vẻ mặt lạnh nhạt.

Vẻ mặt Ngụy thiếu chủ mặc đồ trắng thay đổi, trầm giọng nói: “Bùi Nguyên Minh?”

Bùi Nguyên Minh thản nhiên đi tới bên cạnh lửa trại, đánh giá Ngụy thiếu chủ mặc đồ trắng từ trên xuống dưới một lát, mới thản nhiên nói: “Người của Long Môn phân hội thủ đô sao?”

Ngụy thiếu chủ mặc đồ trắng nhíu mày, nhưng vẫn lạnh giọng nói: “Không sai, tôi là Ngụy Chấn Hưng của nhà họ Ngụy”

“Phái người tới ám sát tôi, không cho một lời giải thích sao?” Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói.

“Giải thích?” Ngụy Chấn Hưng xác nhận xung quanh không có người khác xong, lạnh lùng mở miệng: “Vì sao tôi phải giải thích với anh chứ? Một tên phế vật cần gì phải giải thích?”

“Bùi Nguyên Minh, tôi cho anh một cơ hội, bây giờ quỳ xuống cầu xin tha thứ, tôi dẫn anh về phân hội thủ đô, không giết anh!”

“Nhưng nếu anh dám phản kháng, vậy thì đừng trách tôi phế anh rồi lại mang về!”

Mười mấy thuộc hạ ở bên cạnh cũng xông tới.

Tuy Bùi Nguyên Minh xuất hiện quá đột ngột, nhưng bọn họ không để ở trong lòng, dù sao ở đây đều là đệ tử của Long Môn, rất có tự tin đối với thân thủ của mình.

Bùi Nguyên Minh thở dài một hơi, vẻ mặt lạnh nhạt: “Tôi rất tò mò, các người biết rõ Sở Văn Trung bị tôi phế đi, Tân Ý Hàm cũng bị tôi phế đi, VÌ sao các người còn tự tin kêu gào trước mặt tôi?”

Một thuộc hạ lạnh lùng nói: “Họ Bùi kia, anh đừng cho răng chúng tôi không biết, anh là dựa vào mạng lưới quan hệ, dựa vào quan hệ với môn chủ Long mà áp chúng tôi “Nhưng lúc này không giống ngày xưa, môn chủ Long đã có lệnh, người nào có thể giết anh, người đó sẽ là phân hội trưởng của Long Môn phân hội thủ đô, cho nên chỗ dựa vững chắc của anh đã không còn, anh lên đường đi!”

Một thuộc hạ cười mỉa nói.

“Bốp!”

Bùi Nguyên Minh không nói lời vô nghĩa, mà tát mạnh một cái, trực tiếp tát bay người này.

Một cái tát vô cùng đơn giản, người này bị tát bay đập mạnh lên vách tường, xương cốt bị gãy miệng phun ra máu tươi.

Đám đệ tử của Long Môn muốn xông lên thấy thế đều sợ tới mức toàn thân run rẩy, lùi về sau một bước theo bản năng.

Nhưng Bùi Nguyên Minh không có ý định buông tha, tiến lên lần thứ nữa, lại tát mạnh mấy cái.

Đọc truyện chữ Full