TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên Minh
Chương 1610

Chương 1610

Lâm Mạn Ni là người đầu tiên quát to một tiếng: “Vô liêm si! Vậy mà dám rủa ông chủ nhà tôi!”

Sau khi nói xong, khẩu súng chỗ eo cô ta xuất hiện trong tay, gần như để lên trên trán Bùi Nguyên Minh.

Đám nam nữ ăn mặc đẹp đẽ cũng để tay bên hông.

Bùi Nguyên Minh coi như không thấy đám người này, mà thản nhiên nói: “Cùng lắm là ba ngày, người muốn lấy mạng ông sẽ ra tay, đến lúc đó Diêm Vương đến đây cũng không cứu được ông”

“Ai dám lấy mạng ông chủ nhà tôi?” Lâm Mạn Ni nở nụ cười lạnh lùng! “Tôi mặc kệ cậu là ai, lại dám nói năng linh tinh như vậy, có tin tôi lập tức giết chết cậu không?”

“Cậu có biết ông chủ nhà tôi là ai không?”

“Ông chủ nhà tôi là…”

Nói tới đây, người đàn ông trung niên lạnh lùng nhìn Lâm Mạn Ni một cái, trực tiếp khiến giọng cô ta im lại.

Cô ta biết được mình nói lỡ miệng, lúc này vội nói: “Nhanh xin lỗi ông chủ nhà tôi, nếu không đừng trách tôi giết cậu!”

Khi nói chuyện, khẩu súng trong tay Lâm Mạn Ni đã mở chốt an toàn, bây giờ để ngay trên trán Bùi Nguyên Minh. “Âm i”

Đôi mắt Bùi Nguyên Minh rét lạnh, tát một cái.

Lâm Mạn Ni chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên tối sâm, còn chưa kịp có phản ứng gì, cô ta đã cảm thấy mặt mình đau xót, toàn thân chấn động lùi về phía sau.

Sau đó “rầm” một tiếng, cô ta đập mạnh lên vách tường toa ăn, đau tới mức toàn thân giật giật.

Cảnh tượng này khiến mọi người kinh hãi!

Trong lòng Lâm Mạn Ni lại càng tràn ngập kinh hãi, vẻ mặt khó có thể tin.

Tên nhóc nhìn có vẻ vô cùng bình thường, sao lại mạnh tới như vậy?

Trong một thế hệ trẻ tuổi, cô ta cũng là cao thủ nối tiếng. Nhưng một cái tát của Bùi Nguyên Minh có thể tát bay cô ta.

Tuổi nhỏ như vậy mà có thực lực như thế, quả thực không thể ngờ tới.

Lúc này Lâm Mạn Ni có chút hối hận, vì sao mình lại kêu la với Bùi Nguyên Minh.

Xem ra vừa rồi mình nhìn nhầm, người trẻ tuổi ăn mặc bình thường này, tuyệt đối không phải người bình thương.

Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh ra tay, đám nam nữ ăn mặc đẹp đẽ đều rút súng ra. “Dừng tay, đừng làm mất mặt xấu hổ nữa!”

Lúc này, người đàn ông trung niên kia lạnh nhạt mở miệng. “Đều lùi ra hết cho tôi.”

Đám nam nữ ăn mặc đẹp đẽ chần chừ một lát, vẫn cất súng đi, rất rõ ràng, người đàn ông trung niên này có quyền uy tuyệt đối. “Người thiếu niên này, rất xin lỗi, Lâm Mạn Ni nhà tôi vô cùng kiêu ngạo, khó tránh khỏi sẽ hành động hung hãn ương ngạnh, mong cậu hiểu cho”

“Cậu người lớn, đừng chấp nhặt với trẻ con, thông cảm nhiều hơn

Sau khi nói xong, ông ta liếc mắt nhìn Lâm Mạn Ni trên đất, nói: “Xin lỗi!”

Lâm Mạn Ni ôm mặt, vẻ mặt khó coi nói: “Thưa ngài…”

Người đàn ông trung niên lạnh lùng nói: “Tôi nói, xin lỗi!” Lâm Mạn Ni nheo mất, một lát sau đi tới trước mặt Bùi

Nguyên Minh, củi người nói: “Rất xin lỗi, là tôi mạo phạm rồi” Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Lần sau để tôi biết cô tùy ý cầm súng chĩa vào đầu bất cứ người nào, cô nhất định phải chết.”

Lâm Mạn Ni vốn định mạnh miệng, nhưng nhìn ánh mắt lạnh nhạt của Bùi Nguyên Minh, toàn thân cô ta run rẩy. Bởi vì trong đôi mắt Bùi Nguyên Minh, cô ta thấy được khí độ thuộc về người đứng trên cao.

Người như vậy, nhất ngôn cửu đỉnh. “Là lỗi của tôi, quản giáo không nghiêm, để mặc con bé tùy ý làm bậy ở ngoài” Người đàn ông trung niên chắp tay với Bùi Nguyên Minh: “Tôi là Lâm Khang Dụ, cũng nói tiếng xin lỗi với cậu”

“Ông Lâm khách sáo”

Bùi Nguyên Minh thu hồi ý lạnh trên người, thản nhiên nói: “Chuyện này không có nhiều liên quan tới ông”

Lâm Khang Dụ cười nói: “Chuyện này có quan hệ lớn, có lẽ cậu không biết, Lâm Mạn Ni là con gái nuôi của tôi, con bé được nuông chiều ra tính tình điều ngoa, là tôi dưỡng ra, xin hãy tha lỗi.”

Đọc truyện chữ Full