Chương 1631:
Sắc mặt một đám người mặc âu phục màu đen vô cùng khó coi, lúc này tiến lên cũng không được, mà lùi cũng không xong.
Mà Sở Tuấn Hiên trực tiếp bị tát tới mức đôi má sưng đỏ, năm dấu tay hiện rõ nhìn mà ghê người, khóe mắt không ngừng giật giật.
“Tên nhóc thối, ông đây nói cho mày biết, mặc kệ mày là ai, mặc kệ mày là người từ đâu tới, mặc kệ mày có chỗ dựa vững chắc gì!”
“Trừ khi hôm nay mày giết chết tao!”
“Nếu không ngày mai tao sẽ giết cả nhà mày!”
“Sở Tuấn Hiên tao nói một không hail”
Bùi Nguyên Minh khinh thường bĩu môi, dùng súng nâng cằm Sở Tuấn Hiên lên, sau đó tát mạnh một cái.
“Bốp!”
“Mày nghĩ rằng tao không dám giết cả nhà mày sao?”
“Bốp!”
“Với chút bản lĩnh vớ vẩn đó của mày cũng muốn giết cả nhà tao hả?”
“Bốp!”
“Tao cho mặt mũi mà không cần sao?”
“Bốp!”
“Người nào cho mày dũng khí làm ra vẻ trước mặt?”
Sở Tuấn Hiên bị tát tới mức choáng váng, giận dữ hét lên theo bản năng: “Tao nói được thì làm được!”
Bùi Nguyên Minh thở đài một hơi, trên gương mặt lộ ra nụ cười ôn hòa: “Xem ra tao quá nhân từ với mày rôi!”
Còn chưa nói dứt lời, Bùi Nguyên Minh trực tiếp nắm lấy tóc Sở Tuấn Hiên đập mạnh đầu anh ta lên mặt bàn cẩm thạch.
“Răng rắc” một tiếng, mặt bàn nứt ra, Sở Tuấn Hiên vừa rồi mặt mũi bầm dập lúc này đầu rơi máu chảy.
Đám bạn gái vừa rồi coi Bùi Nguyên Minh là tên lỗ mãng đều sợ tới mức thay đổi sắc mặt, vẻ mặt kinh hoảng lùi vê sau, sắc mặt khó coi tới cực hạn.
Mà đám Vũ Hoàng cũng nghiến răng nghiến lợi, lúc muốn tiến lên lại bị Ngô Kim Hổ ngăn cản.
Sở Tuấn Hiên lớn như vậy có lẽ đây là lân đầu tiên bị đánh, lúc này anh ta đầu rơi máu chảy, đầu cảm thấy choáng váng, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.
Gương mặt anh ta đều là máu loãng, lúc này giận dữ hét lên: “Khốn nạn, vậy mà mày dám đánh vỡ đầu tao? Mày có biết hậu quả là gì không?”
“Râm!”
Lần này Bùi Nguyên Minh cầm lấy khẩu súng đánh mạnh vào mặt Sở Tuấn Hiên, anh ta lập tức kêu lên thảm thiết lần hai.
Mà mí mắt đám Vũ Hoàng giật giật, khẩu súng trong tay Bùi Nguyên Minh đã mở chốt an toàn, nếu đi qua đó, Sở Tuấn Hiên sẽ bị bắn vỡ đầu mất.
Đám bạn gái ở đây đều che miệng mình, không cho minh kêu lên.
Lúc này biểu cảm của Sở Tuấn Hiên không còn khinh thường và ngạo mạn nữa, chỉ có sợ hãi và sợ hãi.
Bùi Nguyên Minh cầm khẩu súng lắc lư trên đầu Sở Tuấn Hiên, thản nhiên nói: “Sở Tuấn Hiên, mày nói cho tao biết bắn đầu mày sẽ có hậu quả gì?
“Khốn nạn, mày cho rằng động vào tao, mày có thể chạy thoát được sao?”
Sở Tuấn Hiên gian nan mở miệng.
“Nơi này có mấy chục người của tao, dưới lầu còn có trên trăm anh em, mày giết được ra ngoài sao?”
“Càng đừng nói mày mang theo con tiện nhân kia nữa!”
Lúc này căn bản không cần Sở Tuấn Hiên ra lệnh, chỉ thấy Vũ Hoàng bắt đầu gọi điện thoại.
“Cùng lắm là mười phút, nơi này có thể có một nghìn người, không, chục ngàn người!”
Sở Tuấn Hiên nghiến răng nghiến lợi, nghĩ tới nơi này là địa bàn của mình, anh ta tràn ngập sức mạnh: “Mày lấy cái gì đấu với tao chứ?”
Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nhìn đám Vũ Hoàng, từ chối cho ý kiến nói: “Nếu đều là đám gà đất chó sành này thì không ngăn được tao đâu.”
“Hơn nữa mạng của bọn tao không quý giá như cậu chủ mày, mày nguyện ý cùng chết với tao, tao cũng không có bất cứ ý kiến gì”
Nếu không phải vì duy trì khiêm tốn, Bùi Nguyên Minh một người một đao có thể giết nghìn người.
“Chết cùng với tao sao?”
Sở Tuấn Hiên ho khan một tiếng, tuy bị đánh mặt mũi bầm dập, đầu rơi máu chảy, nhưng lúc này ánh mắt anh ta nhìn Bùi Nguyên Minh tràn ngập oán hận.
“Tên nhóc, mày nghĩ rằng tao và mày xảy ra chuyện, mày và tao cùng chết thì kết thúc à!”
“Tao nói cho mày biết, Long Môn bọn tao sẽ điều tra bạn bè mày, ba mẹ mày, thậm chí là đám chó mày nuôi, bọn chúng đều bị xử lý: