Chương 1634:
“Anh nói cái gì?”
Lúc này toàn thân Tần Ý Hàm đều đấ run rẩy, muốn nhảy dựng lên bóp chết Bùi Nguyên Minh nhưng không làm được.
“Họ Bùi kia, anh có thể giết tôi, nhưng anh không thể nhục nhã tôi!”
“Cô không ngu sao?” Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt mở miệng.
“Dùng chỉ số thông minh không đủ nhiều của cô nghĩ xem, tôi muốn giết Sở Văn Trung, trực tiếp giết ngay tại chỗ là được, còn cần tốn sức như vậy sao?”
“Quan trọng nhất chính là, cô cảm thấy với chút năng lực địa vị đó của Sở Văn Trung, ông ta có tư cách khiến tôi đi ám sát ông ta sao? Ông ta xứng à?”
“Ông ta không xứng!”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh chắc chắn.
Anh không nói lung tung, Sở Văn Trung có địa vị là hội trưởng của Long Môn phân hội thủ đô, ở trong mắt người khác có lẽ cao cao tại thượng, nhưng ở trong mắt anh, thật sự không là gì cả.
Nghe anh nói bốn chữ “ông ta không xứng”, toàn thân Tần Ý Hàm hơi chấn động, một lát sau thân thể mềm nhũn, ngồi xổm trên ghế sô pha.
Thực ra mấy ngày nay cô ta cũng suy nghĩ cẩn thận, nếu Bùi Nguyên Minh muốn giết Sở Văn Trung, vốn không cần phải làm điều thừa, đánh chết ngay hiện trường là được.
Đáng tiếc ngày đó lúc cô ta đi báo thù, đã sớm bị thù hận che mắt, cơ bản là không nhìn ra được sự thật.
Lại nhớ tới mình bị Bùi Nguyên Minh phế đi, lúc này cả Long Môn phân hội thủ đô đều như đống vụn cát, còn có Ngụy Hải Nam lúc trước đi tìm Bùi Nguyên Minh gây phiền phức, nghe nói chỉ còn lại một cái đầu.
Nhớ tới những chuyện này, Tần Ý Hàm cười tự giễu.
Bùi Nguyên Minh tiếp tục thản nhiên nói: “Chuyện quá khứ không nhắc tới, nói chuyện hôm nay đi”
“Hẳn là cô biết rõ, nếu không phải tôi cứu cô, bây giờ cô đã thành đồ chơi của người ta rồi”
“Một đại thiên kiêu, rơi vào kết cục như heo chó, cô nguyện ý sao?”
Khi nói chuyện, Bùi Nguyên Minh chỉ Sở Tuấn Hiên trong góc.
Sở Tuấn Hiên run rẩy, nhanh chóng nói: “Chị Hàm, em không dám, em uống chút rượu nên đầu óc không tỉnh táo lắm, em thật sự rất tôn kính chị!”
Lúc này Sở Tuấn Hiên cảm thấy mình sắp xong đời rồi.
Trong tình huống hiện giờ, cho dù là Tần Ý Hàm tay trói gà không chặt, muốn giết chết anh ta cũng vô cùng đơn giản.
Tần Ý Hàm không để ý tới Sở Tuấn Hiên, mà nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, vẻ mặt trong veo mà lạnh lùng nói: “Tôi không cần anh cứu tôi.”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Có cầu xin tôi cứu cô hay không, trong lòng cô không rõ à?”
“Hơn nữa mặc kệ cô có biết hay không, cô đều nợ tôi một ân tình “Nhưng mà nói đi nói lại, những chuyện này đều là chuyện nhỏ”
“Tôi cảm thấy đại đệ tử như cô, bây giờ không nên ở đây nói với tôi những lời này đúng không?”
“Không phải là cô nên chỉnh đốn Long Môn phân hội thủ đô sao?”
“Nếu làm vậy, cho dù cô muốn tìm tôi báo thù, hay là muốn tự bảo vệ mình, đều mới có đủ tự tin đúng không?”
“Đáng tiếc, cô lại lưu lạc tới bước này”
Bùi Nguyên Minh thở dài một hơi, giống như đang thở dài một thiên tài xuống dốc.
Mà nghe Bùi Nguyên Minh nói, phẫn nộ trên mặt Tần Ý Hàm biến thành đau khổ, cuối cùng biến thành hoàn toàn bất đắc dĩ.
“Anh cho rằng tôi không muốn chỉnh lại Long Môn phân hội thủ đô sao?”
“Anh cho rằng tôi không muốn mượn lực tự bảo vệ mình à?”
“Nhưng tôi đã bị anh phế đi, anh không biết sao? Tôi ngay cả giết gà đều không có sức lực, có sức lực gì đi quản lý Long Môn phân hội thủ đô?”
“Long Môn luôn lấy thực lực làm vua, anh thật sự cho rằng, tôi là đại đệ tử của thầy, mọi người đều nghe tôi? Để tôi lên cao sao?”
“Nếu là như vậy, anh cảm thấy đám Sở Tuấn Hiên dám làm như vậy với tôi à?”
Lúc này Tần Ý Hàm như bị bệnh tâm thần, có chút tuyệt vọng, cũng có chút vô cùng bất đắc dĩ.
Bởi vì ngay từ đầu, cô ta thật sự rất cố gắng, thậm chí muốn bầu chọn phân hội trưởng mới, chính mình lên nắm quyền.
Nhưng vô dụng, cô ta bị phế bỏ, ở trong mắt đám người khác chỉ là chuyện cười mà thôi.
Hơn nữa rất nhiều người đều thèm muốn cổ phần công ty trong tay cô ta, thèm muốn thân thể cô ta.
ô ta làm mọi việc thuận lợi, cố gắng cầu sinh, nhưng cho dù như vậy, tối nay cũng suýt nữa bị Sở Tuấn Hiên chà đạp.
Mà tất cả mọi chuyện, nói đến cùng đều vì cô ta không có thực lực, nếu không ai dám đối xử với Tần Ý Hàm cô như thế chứ?