Chương 1655:
Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nhìn Lục Trọng Bằng một cái, nói: “Tôi không cướp đoạt phụ nữ với anh.”
Nghe thấy những lời này của Bùi Nguyên Minh, trên gương mặt Lục Trọng Bằng lộ vẻ đắc ý, cho rằng mình trấn trụ Bùi Nguyên Minh, kết quả anh ta còn chưa kịp mở miệng, Bùi Nguyên Minh tiếp tục thản nhiên nói: “Anh còn chưa có tư cách khiến tôi cướp đoạt, bởi vì anh không xứng.”
“Tôi không xứng?”
Lục Trọng Bằng sửng sốt một lát, sau đó anh ta cười ha ha, trong mắt lộ ra khinh thường: “Họ Bùi kia, mày thật sự nghĩ mình là nhân vật lớn hả?”
“Mày cho rằng dùng thủ đoạn lừa gạt chiếm được coi trọng của anh rể tao, thì mày có phân lượng chỗ chúng tao? Mày có tư cách nhìn xuống tao rồi hả?”
“Đúng vậy, lúc trước anh rể tao rất coi trọng mày, thậm chí còn bảo Lâm Mạn Ni chiếu cố mày, nhưng mà mày thấy rồi đấy, từ sau chuyện hôm nay, ở trong mắt anh rể tao mày còn phân lượng nữa sao?”
“Tao nói cho mày biết, cho dù bây giờ đánh gãy tay chân của mày, anh rể của tao cũng sẽ không nói gì đâu!”
“Ở trong mắt tao, mày chỉ là một tên phế vật không ăn nổi cơm nhão nhà họ Lâm tao!”
Khi nói chuyện, Lục Trọng Bằng phả ra một làn khói đặc, vẻ mặt hung hãn ương ngạnh.
Anh ta tiến lên vài bước, búng tàn thuốc lên mặt Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng nói: “Nể mặt Lâm Mạn Ni, hôm nay tao không giết chết mày!”
“Nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó that”
“Bây giờ quỳ xuống, tự mình đánh gãy một tay, còn thề cả đời không tiếp cận Lâm Mạn Nị, tao sẽ để mày đi!”
“Nếu không đợi tao ra tay, hậu quả mày khó có thể tưởng tượng được”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Lục Trọng Bằng anh Lục đúng không? Trước khi ra tay, tôi hỏi thêm một câu, trước hôm nay chúng ta từng gặp chưa?”
Lục Trọng Bằng lạnh lùng nói: “Chưa”
“Vậy lúc trước tôi từng đắc tội anh sao?”
“Cũng không có!”
“Vậy anh mở miệng là bắt tôi quỳ xuõng, ngậm miệng thì muốn đánh gấy tay tôi, nhưng lại không cho tôi một lý do, anh có nghĩ tới kết cục sau này không?” Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh lùng.
“Lý do sao? Được, mày muốn lý do tao cho mày một cái!”
Lục Trọng Bằng phả khói vào mặt Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng nói: “Thứ nhất, Lâm Mạn Ni chỉ có thể là người phụ nữ của tao, bất cứ kẻ nào dám tiếp cận cô ấy, chính là đắc tội tao!”
“Thứ hai, anh rể chỉ có thể là người của tao, bất cứ kẻ nào dám vơ vét chỗ tốt trên người anh ấy, cũng phải qua cửa ải của tao trước!”
“Lý do này đủ chưa?”
Lúc này vẻ mặt Lục Trọng Bằng ngoài cười nhưng trong không cười, căn bản không quan tâm vẻ mặt rét lạnh của Bùi Nguyên Minh.
Mà mấy gái tiếp khách đi theo anh ta, cả đám đều lộ vẻ khinh miệt.
Tên hai lúa này, vừa nhìn là biết phế vật, sao có thể so được với Lục Trọng Bằng?
Anh Lục là cậu em vợ của người đứng đầu thủ đô, nếu muốn, có thể dùng một tay đè chết tên hai lúa không biết tốt xấu này.
Bùi Nguyên Minh phủi tàn thuốc trên mặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Lục Trọng Bằng: “Nể mặt Lâm Khang Dụ và Lâm Mạn Ni, tôi sẽ không giết anh”
“Quỳ xuống, tự mình đánh gấy một tay, tôi sẽ không động vào anh.”
“Nếu không Lâm Khang Dụ đến đây cũng không cứu được anh, tôi nói được làm được.”
Lục Trọng Bằng hơi sửng sốt, ngay sau đó cười ha ha: “Mày bảo tao quỳ xuống? Bảo tao tự đánh gấy tay mình sao?”
“Sau đó mày tha cho tao?”
“Các anh em, có phải là tôi nghe nhầm rồi không?”
“Ha ha ha…”
Đám lưu manh bên cạnh anh ta, cả đám đều cười nghiêng trước ngửa sau.
Đám gái tiếp khách lại càng che miệng cười tới mức run rẩy cả người, giống như đang nhìn một vai hề.
Bùi Nguyên Minh không nói lời vô nghĩa, khóe miệng xuất hiện nụ cười rét lạnh, sau đó tiến lên một bước, trực tiếp đá ra.