TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên Minh
Chương 1659

Chương 1659:

Người không biết sâu cạn, lúc nhìn Bùi Nguyên Minh, trong đôi mắt đều là châm chọc.

Trong lòng đám phụ nữ xinh đẹp đều cười mỉa Bùi Nguyên Minh, cảm thấy Bùi Nguyên Minh đúng là không biết trời cao đất rộng.

“Khốn nạn, dám nói như vậy với Sở Tuấn Hiên tao, mày không biết tao…”

Lúc này Sở Tuấn Hiên giận tím mặt, tiến lên một bước nhìn về phía Bùi Nguyên Minh.

Chỉ trong nháy mắt, hai bên bốn mắt nhìn nhau.

Sở Tuấn Hiên vốn đang không ai bì nổi, sau khi nhìn thấy Bùi Nguyên Minh thì sợ tới mức hồn phi phách tán.

Trong đầu anh ta “đoàng” một tiếng, trực tiếp trở nên trống rỗng.

Cho dù thế nào anh ta cũng không nghĩ tới, người từ nơi khác tới dương oai, chính là chủ nhân mới của mình.

“Cậu… Bùi…”

Sở Tuấn Hiên mềm cả người, hai chân run rẩy, muốn quỳ xuống theo bản năng.

Nhưng bởi vì chân trái anh ta bó thạch cao, trong lúc này không quỳ được, nếu không anh ta đã quỳ rạp trên đất rồi.

“Anh Sở, chính là cậu ta! Bùi Nguyên Minh!”

Lục Trọng Bằng chỉ Bùi Nguyên Minh nói: “Vừa rồi cậu ta chẳng những đạp em một cái, tát em mấy cái, còn dám dùng gạch đập vào đầu eml”

“Quan trọng nhất chính là, vậy mà cậu ta còn dám sỉ nhục anh là một con chói!”

Vẻ mặt Lục Trọng Bằng nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh với vẻ trêu tức, cho nên lúc này anh ta không biết biểu cảm của Sở Tuấn Hiên khó coi cỡ nào.

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Không sai, Sở Tuấn Hiên là con chó, tôi nuôi!”

“Nào, sủa vài câu cho tôi nghe.”

Nghe thấy thế, mọi người đều lộ vẻ đờ đẫn.

Lục Trọng Bằng lại càng cười mỉa một tiếng, thâm kêu Bùi Nguyên Minh đúng là tên ngốc, trong tình huống như vậy còn nói Sở Tuấn Hiên như thể, không biết chữ chết viết như thế nào.

“Bùi Nguyên Minh, tao thấy mày nên quỳ xuống học chó sủa đi!”

“Nói như vậy, có lẽ mày còn có đường sống!”

“Chẳng lẽ mày định đợi anh Sở tức giận sao?”

Lục Trọng Bằng kêu gào với Bùi Nguyên Minh.

Đám gái tiếp khách ở đây đã sớm không quen nhìn Bùi Nguyên Minh như vậy, cả đám đều lộ ra biểu cảm vui sướng khi người khác gặp họa nhìn Bùi Nguyên Minh, chờ anh bị trừng trị.

“Cậu làm càn!”

Cuối cùng Sở Tuấn Hiên cũng kịp phản ứng, anh ta xoay người đánh gậy lên đầu Lục Trọng Bằng.

“Bốp!”

Lục Trọng Bằng lảo đảo ngã xuống đất, mặt mũi bầm dập.

Lúc này tất cả mọi người trợn mắt há miệng nhìn Sở Tuấn Hiên, đây là tình huống gì thế?

Nhất là Lục Trọng Bằng, lúc này xoay người nhìn Sở Tuấn Hiên, vẻ mặt đờ đẫn.

Hai bọn họ là bạn với nhau, trong ngày thường ở cạnh cùng bước lên trời, rảnh rỗi sẽ cùng giãm người khác, cả ngày vô cùng tiêu dao.

Quan trọng nhất chính là Sở Tuấn Hiên vẫn luôn che chở cho Lục Trọng Bằng, mà Lục Trọng Băng cũng thỉnh thoảng nói tốt về nhà họ Sở hai câu với Lâm Khang Dụ.

Quan hệ đã tới mức khó có thể tưởng tượng.

Nhưng Sở Tuấn Hiên lại đánh mình?

Lục Trọng Bằng nghĩ rách đầu cũng không biết vì sao?

Mà lúc này Sở Tuấn Hiên ước gì có thể bóp chết Lục Trọng Bằng.

Trêu chọc ai không trêu, vậy mà trêu chọc chủ nhân mới của mình, còn gọi mình tới đây!

Chủ nhân mới bảo mình đi giải quyết chuyện nhà họ Sở và Long Môn phân hội thủ đô, mình lại chạy tới đây bắt nạt người khác…

Vừa nghĩ tới đây, Sở Tuấn Hiên khóc không ra nước mắt.

“Lỗ tai điếc rồi à?”

Bùi Nguyên Minh để hai tay ở sau lưng: “Tôi nói cái gì, anh không nghe thấy sao?”

Anh không cho Sở Tuấn Hiên chút mặt mũi nào, rõ ràng là con chó mới thu nhận còn chưa chịu đủ giáo huấn, vậy mà chạy tới đây bắt nạt người khác.

Nếu hôm nay không gặp mình, chỉ sợ có người đã bị anh ta giãm chết.

Ngay sau đó, Sở Tuấn Hiên kịp phản ứng, anh ta nhịn đau “rầm” một tiếng quỳ xuống.

Sau đó bỏ hai tay xuống, lè lưỡi: “Gâu! Gâu gâu gâu!”

Đọc truyện chữ Full