TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên Minh
Chương 1671

Chương 1671:

Trong lúc này Bùi Nguyên Minh không phản bác được, không biết nói gì cho phải.

Triệu Quốc Thái cũng vô cùng khó xử, cho dù đồ tốt hay xấu, những thứ này đều là tấm lòng của Bùi Nguyên Minh mang tới cho ông ta, kết quả lại như vậy…

Ông ta có chút xấu hổ, nói: “Được rồi, nói nhiều như vậy làm gì nhanh ăn cơm thôi!”

Ngay sau đó, di động của Bùi Nguyên Minh vang lên, anh câm lên nghe máy theo bản năng, vừa nghe máy thì bên kia truyền tới giọng nói kinh hãi của Lâm Mạn Ni: “Cậu Bùi, đã xảy ra chuyện, cậu mau tới đây đi, nếu không tôi…”

Còn chưa nói hết câu, điện thoại đã bị cắt đứt, Bùi Nguyên Minh lại gọi nhưng máy vẫn luôn báo bận.

Nhà họ Lâm đã xảy ra chuyện!

Tuy Bùi Nguyên Minh không muốn để ý tới chuyện nhà họ Lâm, nhưng mà lúc này anh có chút lo lắng cho Lâm Mạn Ni, hơi chân chừ một lát anh nhanh chóng nói: “Chú Triệu, cháu tạm thời có việc nên đi trước, mọi người chậm rãi ăn đi, hôm nào cháu mời mọi người ăn cơm!”

Sau khi nói xong anh không để ý Triệu Quốc Thái giữ lại, trực tiếp rời đi.

“Ồ, không phải chỉ lấy nấm của cậu ta hầm canh, nấu trà Phổ Nhĩ thôi sao? Có thái độ gì đây?”

Nhìn Bùi Nguyên Minh không lễ phép như vậy, Lý Tú Quyên tức tới mức toàn thân run rẩy.

“Một tên phế nhân tới tìm chúng ta nương tựa, chúng ta cho cậu ta ăn cơm, chỉ nói cậu ta hai ba câu mà thôi, vậy mà cậu ta cho chúng ta xem sắc mặt?”

“Đây gọi là bản tính của người nghèo, cục gạch mà dám đua đòi với iPhone!”

Triệu Thanh Hạm cũng thở dài một hơi, người theo đuổi cô ta nhiều lắm, Bùi Nguyên Minh tuyệt đối là người thấp kém nhất.

Người đàn ông như vậy tuyệt đối không có khả năng ra hồn, cả đời đều bị trói buộc tại chỗ.

Vẫn là anh trai đứng đầu bảng, người cũng như tên là thổ hào!

Triệu Quốc Thái cũng rất xấu hổ, nhưng ông ta vẫn giải thích: “Bà không nghe Bùi Nguyên Minh nói thăng bé tạm thời có chuyện sao? Vừa rôi không thấy thằng bé nghe điện thoại à?”

“Có việc sao? Một tên hai lúa như cậu ta, vừa mới từ nông thôn tới, ở thủ đô chúng ta có thể có chuyện gì?”

“Chẳng lẽ là đi tranh cơm miễn phí?”

“Nhưng mà cũng đúng, cậu ta ngoại trừ chuyện này thì có thế làm chuyện gì?”

Lý Tú Quyên liên tục cười mỉa.

“Họ Triệu kia, tôi nói cho ông biết, sau này ông đừng tác hợp cho cậu ta với Thanh Hạm, từ đầu tới chân cậu ta, có chỗ nào xứng đôi với con gái bảo bối của chúng ta chứ?”

“Còn nữa, đừng bảo cậu ta tới nhà chúng ta nữa, ông nhìn nấm cậu ta đưa tới xem, không biết có phải phân trâu hay không, mùi khai như vậy ông ăn sao?”

“Còn có trứng luộc trong nước trà nữa, không biết khó ăn cỡ nào, chúng tôi không ăn đâu!”

“Được! Bà không ăn tôi ăn!” Triệu Quốc Thái cũng tức giận.

Ông ta trực tiếp bưng bát canh lên, uống hết gà hầm Hà Thủ Ô, Còn ăn hết cả trứng luộc trong trà Phổ Nhĩ vào.

Sau khi ăn xong còn ợ một cái no nề.

Lý Tú Quyên nhìn thấy cảnh này, lạnh lùng nói: “Ăn ngon không? Ăn ngon thì ăn nhiều một chút, tôi xem lát nữa có no chết ông không!”

“Ôi trời, ba nói bao nhiêu lần rồi, hai đứa phải hòa thuận với nhau, sao không có việc gì làm là lại cãi nhau thế?”

Ngay sau này, một đôi vợ chồng hơn sáu mươi đi tới, nhưng tỉnh thần bọn họ rất phấn chấn, mang theo khí chất của người đứng trên cao lâu năm.

Hai người này là ba mẹ của Lý Tú Quyên.

“Ba mẹ, hai người đến rồi ạ? Nhanh ngồi ăn cơm đi, đồ ăn đều đã chuẩn bị xong rồi!” Vẻ mặt Lý Tú Quyên vui vẻ đi tới nghênh đón.

Ba Lý hơi gật đầu, đột nhiên đôi mắt sáng lên, năm lấy cái hộp trà Phổ Nhĩ ném trên mặt đất, nhìn trái nhìn phải nói: “Quốc Thái, thứ này ở đâu ra thế?”

Đọc truyện chữ Full