Tôi liên tục vẫy tay với họ: “Hai ông anh mau cứu em với! Nếu em không đốt thẻ đen cầu cứu, chỉ sợ đám quỷ nhỏ này xé xác em chết tươi đấy!”
Lão Hắc lướt nhìn những con quỷ nhỏ trên mặt đất, cũng không khách sáo, trực tiếp lấy ra một cái túi đen, sau đó bỏ hết đám quỷ nhỏ dưới đất vào trong cái túi đen này. Lũ quỷ nhỏ vừa rồi còn nghiến răng nghiến lời, lúc này cũng đã không còn lệ khí, ngoan ngoãn bị lão Hắc2bỏ vào túi.Nguy cơ trước mắt được hóa giải ngay tắp lự, xem ra lão Hắc và lão Bạch lợi hại thật sự! Chỉ là không biết sau khi xong việc, họ có quay sang trách tôi lại đốt thẻ đen lung tung không?” Lúc này lão Hắc còn đang nhặt quái vật nhỏ đầy trên mặt đất, lại nghe thấy lão Bạch đột nhiên “Ý” lên một tiếng... Anh ta lập tức dừng động tác, nhìn về phía lão Bạch một cách kỳ quặc, muốn hỏi anh ta đã phát hiện ra cái5gì?Lão Bạch cau mày đi tới trước chiếc hòm thuỷ tinh nói: “Con quỷ nhỏ này khá thú vị nhỉ?!” Tôi thấy anh ta nói đến Natsuki, vội đi qua hỏi anh ta: “Cô bé có chỗ nào đặc biệt ư?” Lão Bạch vừa lắc đầu vừa líu lưỡi nói: “Cơ thể của con búp bê quỷ này không bị mục nát, lại là con có đầy đủ hồn phách nhất ở đây, nếu lại qua thêm tám đến mười năm nữa, chỉ e là có thể làm nó thành khí hậu rồi!”.“Thành khí6hậu gì cơ?” Tôi khó hiểu hỏi.Lão Bạch không e dè gì gõ đầu tôi nói: “Đồ ngốc! Chính là biến thành cái kiểu nhân vật mà cả hai ông anh đây đều không giải quyết được đấy! Lại nói nữa, sao cậu lại đốt thẻ đen lung tung nữa hả! Có phải cậu coi lời nói của hai anh đây như gió thoảng qua tại không!!”Tôi thấy con hàng này muốn thu hoạch xong thì tính số đây, bèn vội xoa tay nói với anh ta: “Ôi chao ơi ông anh à, anh5bảo đã đến mức sống chết ngay trước mắt, em không cầu cứu các anh mà được à?”“Shit! Không phải bên cạnh cậu có cao nhân đó ư? Hoàn toàn có thể đánh lũ quỷ nhỏ này hồn bay phách lạcmà!” Lão Bạch bĩu môi nói. Tôi cười hề hề: “Chẳng phải là tôi nghĩ ra, những con quỷ nhỏ này để các anh mang về có thể tăng thêm điểm thành tích không phải là...”“Chó má! Mẹ nó, toàn là hồn phách không được đầy đủ: Mang về cũng đâu có dùng được3cái củ cải gì! Chỉ được có con búp bê nhỏ kia còn hơi có giá trị...” Lão Bạch bực bội nói.Tôi vừa nghe anh ta nhắc tới Natsuki, bèn vội hỏi: “Cô bé này rất đáng thương, không biết cô bé còn có thể đầu thai chuyển thể hay không?”Lão Bạch nghe xong lườm tôi một cái: “Mâm nào cũng có dấu răng của cậu! Đây là chuyện cậu cần bận tâm ư? Cậu thấy con bé nhìn phúc hậu và vô hại, nhưng cậu có biết bao nhiêu mạng người đã mất trong tay con bé không? Sau này lúc lòng từ bi lại lan tràn nữa, thì tự mình vả vào miệng mình đi!”Tôi bị lão Bạch dạy đời cho không nói thành lời, tất nhiên, chủ yếu cũng là vì đuối lý nên cũng không dám lên tiếng nữa. Lúc này lão Hắc đã nhặt hết lũ quái vật nhỏ bỏ vào túi, xem ra giờ họ muốn thu hồn phách của Natsuki.Lão Bạch quăng xích sắt trên tay về phía hòm thuỷ tinh, quấn chặt lấy Natsuki ở bên trong. Tiếp theo thấy anh ta hơi dùng một chút sức, bé Natsuki nho nhỏ yếu ớt đã bị anh ta lôi từ hòm thuỷ tinh ra.Nói cùng kỳ quái, xác của Natsuki ngâm ngập trong formalin, vừa rồi còn sinh động như thật, lúc này lại hóa đen ngay lập tức, cơ bắp héo rút. Mặc dù bây giờ thi thể cũng không có tình trạng thối rữa nhưng cũng ghế tôm giống như một tảng thịt muối để lâu. Lão Bạch trói chặt hồn phách của Natsuki xong, quay đầu ném cho tôi một tấm thẻ đen và nói: “Không có việc gì thì đừng dùng lung tung nhá ^! Còn nữa, đừng có quên chuyện chúng tôi đã giao cho cậu!!” Tôi hơi chột dạ gật đầu nói: “Biết... biết rồi, yên tâm đi!”Lúc này thấy Natsuki bị xích sắt trói chặt lưu luyến mỗi bước chân nhìn về phía tôi, trong mắt dường như có phần cảm kích... Vì thế tôi vẫy tay với cô bé, để cô bé yên tâm đi đi! Tốt xấu gì cũng không còn bị nhốt trong tầng hầm vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời này nữa.Lão Hắc, lão Bạch mang cả bao âm hồn đi rồi, không khí chỗ này lập tức trở nên không còn khí lạnh ngập tràn nữa. Nhìn căn phòng toàn là chai lọ vại bình, trong lúc nhất thời chúng tôi cũng hơi khó xử, không biết là nên báo cảnh sát, hay là nên bí mật xử lý hết mấy thứ này đi?Nhưng dù sao nơi này cũng là minh chứng cho giai đoạn lịch sử năm đó, tôi cảm thấy chắc hẳn chúng tôi nên có nghĩa vụ đưa chúng ra ánh sáng, để mọi người biết cuộc đời khổ ải mà những đứa trẻ đáng thương đó đã từng phải chịu...Cuối cùng sau khi có được sự đồng ý của ông chủ Tống, chúng tôi chọn báo cảnh sát. Đương nhiên, trước đó chúng tôi cũng đã thống nhất lời nói với ông chủ Tống, nói là khi chuẩn bị dỡ bỏ kiến trúc ở đây mới phát hiện phòng thí nghiệm bí mật này. Sau khi cảnh sát tới, mang đi tổng cộng hơn hai trăm bình thủy tinh lớn lớn bé bé đựng bộ phận cơ thể người, tất nhiên trong đó cũng bao gồm xác của Natsuki....Câu chuyện bị phủ bụi năm xưa giờ đã được công chúng nhìn thấy, điều này lại vẽ thêm một nét bút đậm lên cuốn sách ô nhục của những tội nhân chiến tranh kia. Bây giờ tôi chỉ hy vọng những sinh linh nhỏ bé đã tạ thể đó có thể an giấc ngàn thu, quên đi tất cả khổ sở khi còn sống, có thể có cơ hội nếm thử cuộc sống hạnh phúc hiện tại.Sau này miếng đất kia được chính phủ lấy giá thị trường mua lại từ tay ông chủ Tống, sau đó xây một bảo tàng lịch sử loại nhỏ ở bên trên, lại còn phục hồi nguyên trạng trại trẻ mồ côi năm xưa, từ đó nơi này trở thành cơ sở giáo dục lòng yêu nước cho người dân tham quan miễn phí.Để cảm ơn chúng tôi, quả nhiên ông chủ Tống đã thực hiện lời hứa lúc trước, cho chúng tôi một khoản thù lao phong phú. Khi chú Lê nhìn thấy tin nhắn báo tiền vào thẻ trên di động, càng vui đến không khép miệng được, liên tục nói chúng tôi đã nửa năm rồi không khai trương, khai trương là ăn nửa năm! Tối hôm đó chú Lê mua một đống đồ ăn ngon, mở bữa tiệc lớn cho tôi và Đinh Nhất, chú cũng mở một chai rượu ngon, nhất định phải lôi kéo tôi uống hai ly. Trong tiệc, tôi đột nhiên nghĩ tới Natsuki nên hơi lo âu hỏi chú Lê: “Natsuki và những hồn phách anh linh không được đầy đủ đó sau này sẽ thế nào?”Chú Lê nhấp một ngụm rượu trong ly rồi nói: “Bé Natsuki thì chú không nói được, nhưng còn những con quỷ nhỏ hồn phách không được đầy đủ đó... Chú đoán khả năng được chuyển thể thành người không lớn! Chắc cuối cùng sẽ bị quăng vào đường súc sinh thôi.”“Nhưng lúc còn sống chúng đã rất thê thảm, tại sao sau khi chết còn không thể có đãi ngộ công bằng chứ?” Tôi hơi khó hiểu.Chú Lê nhìn tôi với vẻ bất đắc dĩ: “Thằng nhóc ngốc! Hai chữ công bằng không đơn giản như vậy, có lúc sự công bằng ở trong lòng số đông không nhất thiết phải là công bằng thật sự, bởi vì lòng người đều sẽ nghiêng về phía kẻ yếu hơn, hiểu không?”Tôi lắc đầu nói: “Không hiểu...”Chú Lễ thở hắt ra: “Nói một cách khác, nếu cháu xếp hàng mua vé xe, phía trước cháu đột nhiên có một người tàn tật muốn chen ngang, cháu có đồng ý không?”