TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên Minh
Chương 1692

Chương 1692:

“Bùi Nguyên Minh.”

Không đợi đám người Đường Hàn Vũ giới thiệu, thì Bùi Nguyên Minh đã lạnh lùng mở miệng đáp: “Bảo vệ ở khu biệt thự Hương Sơn, tới nơi này theo Trịnh Khánh Vân để làm việc kiếm cơm”

Uông Linh Đan hơi sửng sốt, sau đó trong đôi mắt xuất hiện vẻ hứng thú.

Ở thời đại mà mọi người đều thích làm màu này, lại có người trực tiếp nói ra nghề nghiệp của mình, thực sự rất thú vị.

Trịnh Khánh Vân đến cạn lời, cũng không biết nên nói gì mới tốt. Có đôi khi anh rể thích làm như vậy, nhưng cô ta biết Bùi Nguyên Minh chắc chắn có suy nghĩ của mình cho nên cũng không vạch trần.

Ngược lại, Đường Hàn Vũ thì lại mặt đỏ tai hồng, cảm thấy vô cùng mất mặt. Dù sao người cùng là do cô ta dẫn tới. Bây giờ anh lại nói mình là bảo vệ ngay trước mặt Uông Linh Đan, thế này cũng là làm mất mặt cô ta.

Ngay lúc này, Chung Thanh Tùng lạnh lùng bảo: “Cô Uông, tôi thấy vẫn nên ném thẳng loại người tới đây ăn chầu uống chực này ra ngoài thì hơn. Trong giới này của chúng ta, cũng không hoan nghênh loại người này.”

“Cậu Chung, đêm nay là tiệc tối sinh nhật của tôi, người tới là khách, cũng chính là bạn của tôi, sau này là người một nhà.”

Uông Linh Đan cũng không vì vậy mà ghét bỏ Bùi Nguyên Minh, ngược lại còn ngăn cản Chung Thanh Tùng. Sau đó vươn tay phải vê phía Bùi Nguyên Minh một cách thản nhiên và phóng khoáng: “Tôi là Uông Linh Đan, rất vui được biết anh”

Đây có thể được xem là người duy nhất nhìn thẳng vào Bùi Nguyên Minh, ngoại trừ Trịnh Khánh Vân ra.

Bùi Nguyên Minh thản nhiên đáp: “Tôi cũng rất vui được biết cô”

Nói xong, anh duỗi tay phải ra, vừa chạm vào bàn tay phải của cô ta thì buông ra ngay, vừa vặn, không hề có một chút lợi dụng nào.

Trong mắt Uông Linh Đan lóe lên vẻ kỳ lạ, cái gọi là bắt tay này, nói trắng ra chỉ một cách thăm dò Bùi Nguyên Minh mà thôi. Nhưng không ngờ phản ứng của anh lại vượt quá sự tưởng tượng của cô ta.

Tròng mắt của cô ta hơi lóe lên, rõ ràng cảm thấy rất nghi ngờ thân phận của anh. Nhưng cô ta rất nhanh đã cười bảo: “Được rồi, hôm nay chính là tiệc tối sinh nhật của tôi, mọi người thích ăn gì, uống gì thì cũng đừng khách sáo với tôi. Ngoài ra, Bách Lạc môn này còn có rất nhiều trò giải trí, mọi người thích chơi gì thì chơi cái đó, cứ ghi vào tài khoản của tôi! Tóm lại, hôm nay các vị nhất định phải chơi thật vui vẻ đấy! Nếu không sẽ thành Uông Linh Đan tôi chiêu đãi không chu toàn!”

Một đám người cùng reo hò. Tuy mọi người đều không thiếu tiền, nhưng tiêu xài đồ miễn phí mới là việc khiến họ thỏa chí hơn.

Lúc này Bùi Nguyên Minh lại không gia nhập với đám người, mà tùy tiện tìm một cốc nước trái cây, dựa vào trong góc rồi uống. Thế nhưng, tâm mắt của anh thi thoảng lại rơi lên người Uông Linh Đan, cảm thấy có chút thú vị.

Ba của Uông Linh Đan là Uông Vĩ Thành, cũng chính là người duy nhất hiện tại có thể chống lại sự liên hợp giữa Sở Tuấn Hiên và Tần Ý Hàm. Hơn nữa từ thái độ của Uông Linh Đan thì có thể thấy được, nói không chừng trước mắt Uông Vĩ Thành đang nằm ở thế thượng phong.

Bùi Nguyên Minh ngược lại có chút suy nghĩ muốn bắt tay vào giải quyết chuyện ở phân hội Long Môn thủ đô từ chỗ của Uông Linh Đan.

Nhưng hiện tại, hai người Sở Tuấn Hiên và Tần Ý Hàm vẫn chưa tới cầu viện binh, mà chỉ liên tục báo cáo các loại tin tức mà thôi. Điều này chứng †ỏ sau khi hai người liên thủ lại, vẫn xem như có thể kiểm soát được thế cờ. Cho nên Bùi Nguyên Minh tạm thời cũng không vội ra tay.

Đêm nay, mục đích chủ yếu của anh chính là bảo vệ và hộ tống Trịnh Khánh Vân. Cho nên lúc này, trừ khi có cơ hội, nếu không, anh cũng sẽ không cần thiết phải gây thêm rắc rối.

Nhìn thấy lúc này, Trịnh Khánh Vân đang tán gấu vài câu với một vài nhân vật có tiếng và thế lực trong giới giải trí ở trong đám đông, trong con ngươi của Bùi Nguyên Minh lại lóe lên vẻ tán thưởng.

Trịnh Khánh Vân đã trưởng thành rồi, không còn là nữ sinh nhỏ ngày trước nữa. Cô ta đã có suy nghĩ của mình, công việc của mình, điều này khiến anh có chút vui vẻ.

“Bùi Nguyên Minh, vừa rồi là chúng tôi quá kích động, xin lỗi anh..”

Ngay đúng lúc này, Chung Thanh Tùng, Uông Khải Trạch và Đường Hàn Vũ đột nhiên vây tới, mang vẻ mặt áy náy, mở miệng nói.

Đọc truyện chữ Full