TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tìm Xác
Chương 915: 915

Vợ tộc trưởng Lưu vì lợi ích của mình nên cố thuyết phục lão chồng già nghĩ cách cho Tịch Mai chôn

cùng con trai của họ, để con họ có chết cũng không cô đơn.

Ban đầu tộc trưởng Lưu vẫn hơi e dè, nhưng ông ta không thể chịu được cảnh vợ mình suốt ngày lải nhải bên tai. Thêm nữa, ông ta cũng muốn con trai mình ở dưới suối vàng được sống tốt hơn, nên quyết tâm liều mạng, nghĩ ra một mưu kế xấu xa...

Mấy ngày nay Tịch Mai đột nhiên phát hiện thái độ của2mẹ chồng đối với mình có thay đổi rất lớn, bà ta không lạnh nhạt như trước đó, còn tự cắt hai mảnh vải cho cô may quần áo mới. Tịch Mai chỉ nghĩ đơn thuần là cuối cùng mẹ chồng cũng đồng ý thực lòng tiếp nhận nàng dâu này. Nhưng sao cô biết được vợ tộc trưởng Lưu làm như thế chỉ là để người ngoài nhìn mà thôi.

Tộc trưởng Lưu muốn tạo cho mọi người cảm giác hai vợ chồng bọn họ đối xử rất tốt với cô con dâu mới này. Mặt khác, họ tìm5một thầy lang ở nơi khác kể một đơn “Thuốc bổ” hại cô ấy...

Theo như lời của thầy lang này, uống hết thuốc theo phương thuốc của ông ta, cam đoan người uống không có chút biểu hiện nào của trúng độc, nhìn bề ngoài cực giống như bị bệnh chết, cho dù là ai thì cũng không tra ra được nguyên nhân chính của cái chết.

Sau khi có được đơn thuốc này, tộc trưởng Lưu để vợ tự xuống bếp nấu cho Tịch Mai một nồi canh gà, sau đó giả vờ quan tâm bưng đến trước mặt6cô và nói: “Tịch Mai à! Thời gian này con vất vả quá, đây là canh gà tự tay mẹ chồng con nấu, con tranh thủ uống lúc còn nóng đi! Sau này chỉ còn chúng ta sống nương tựa lẫn nhau thôi.”

Tịch Mai nghe bố chồng nói rất chân thành, cũng không nghĩ ngợi nhiều, bưng bát canh gà lên định uống, nhưng khi cô đưa nó lên bên miệng lại ngửi thấy canh gà có mùi là lạ, khác với những bát canh khác đã từng uống.

Tộc trưởng Lưu thấy Tịch Mai có chút do dự, bèn5nói dối cô: “Mẹ chồng con có bỏ thêm khá nhiều thuốc bổ quý giá, con phải cố uống hết nhé!” Từ nhỏ Tịch Mai đã chịu khổ, số lần được uống canh gà chỉ đếm trên đầu ngón tay, thuốc bổ càng chưa được uống bao giờ, cô đâu biết thuốc bổ có mùi vị thế nào? Cô chỉ nghĩ đây là ý tốt của mẹ chồng nên bưng bát uống hết.

Uống xong canh gà mẹ chồng nấu, Tịch Mai trở về phòng đi ngủ. Nhưng đến nửa đêm, cô lại đột nhiên đau bụng không chịu nổi,3đi ngoài liên tiếp mấy lần, nhưng vẫn không thấy đỡ.

Sáng sớm hôm sau, Tịch Mai đi ngoài liên tục, ăn cái gì thì nôn ra cái đấy... Tộc trưởng Lưu nghe nói Tịch Mai bị bệnh, vội vàng bảo người làm đi mời thầy lang gần đó đến khám bệnh.

Tộc trưởng Lưu mời liên tiếp mấy thầy thuốc có tiếng trong vòng trăm cây số trong vùng đến, nhưng họ nhìn Tịch Mai xong đều lắc đầu liên tục: “Con dâu ông bị bệnh dịch, uống thuốc cũng vô ích, mau mau chuẩn bị hậu sự đi!”

Quả nhiên, sau ba ngày đau đớn, trong một buổi tối đầy sấm sét, Tịch Mai đã trút hơi thở cuối cùng. Nhưng bà già giúp khâm liệm cho Tịch Mai lại phát hiện cô chết với cặp mắt trợn ngược với vẻ không cam lòng. Sau đó nhà họ Lưu tuyên bố với bên ngoài, con dâu nhà mình bị bệnh đột ngột qua đời, họ sẽ chôn thi thể cô cùng mộ với con trai nhà họ đã ốm chết từ trước đó. Những người làm công cho nhà họ Lưu đều nghĩ chuyện đến đây là kết thúc, vậy mà không ai ngờ, ngay tại giỗ đầu bảy ngày của Tịch Mai, trong nhà họ Lưu lại xảy ra chuyện...

Bởi vì liên tiếp chết hai người, cho nên chiếc đèn lồng viết chữ “Điện” ở cửa nhà họ Lưu vẫn chưa kịp gỡ xuống. Thế nhưng tập tục tang lễ ở chỗ này là, chỉ chờ đến quá giỗ đầu bảy ngày, người trong nhà sẽ gỡ hết lụa trắng trên cửa, cùng với chiếc đèn lồng có chữ “Điện” đó.

Thế nhưng đã quá bảy ngày đến tận trưa hôm sau, người trong thôn vẫn không thấy nhà họ Lưu gỡ những thứ này xuống. Lúc đầu mọi người còn tự hỏi, tộc trưởng Lưu là người rất coi trọng tập tục, chẳng lẽ cứ để treo mấy thứ này trên cửa à?

Sau đó người trong thôn gặp người làm nhà họ Lưu, bèn hỏi họ tộc trưởng Lưu đến hôm nay vẫn không định gỡ mấy thứ này xuống à? Người làm nhà họ Lưu cũng buồn bực trả lời: “Lúc trước ông chủ muốn hôm nay sẽ gỡ xuống, thế nhưng hôm nay ông ấy và vợ lại không ra khỏi phòng, mấy người làm chúng tôi cũng không thể vào quấy rầy được!”

Mọi người nghe xong đều cảm thấy nghi hoặc, tộc trưởng Lưu bình thường là một người chăm chỉ, chưa từng thấy ông ta ngủ đến tận lúc mặt trời lên quá ba ngọn tre. Có thể họ vừa mới mất con nên tinh thần uể oải cũng là bình thường.

Nhưng tận đến lúc ăn cơm tối mà trong nhà vẫn không thấy động tĩnh gì, lúc này người làm nhà họ Lưu cũng đứng ngồi không yên, cho nên họ vào nhà trong, gõ cửa phòng của tộc trưởng Lưu và vợ.

Mặc kệ họ có gõ kiểu gì thì bên trong vẫn chẳng có chút phản ứng nào, cuối cùng phải để một người khỏe mạnh phá cửa phòng. Nhưng cảnh tượng bên trong lại làm cho mọi người bị dọa gần chết!

Mọi người thấy tộc trưởng Lưu và vợ cùng treo cổ trên xà nhà, mắt cả hai trợn ngược, đầu lưỡi duỗi dài ra... Người làm nhà họ Lưu nhìn thấy thế thì vội chạy ra ngoài kêu hô: “Bớ người ta! Có người chết! Tộc trưởng và vợ treo cổ chết rồi!”

Một số người lớn tuổi nhà họ Lưu sau đó được mời đến nhà tộc trưởng, khi bọn họ nhìn thấy cái chết thảm của hai vợ chồng đều bị dọa sợ không nói ra lời, mấy người nhát gan càng bị dọa khóc.

Vì người chết là tộc trưởng nên mấy người già bàn bạc rồi ra quyết định, đến đồn công an ở thị trấn gần đây báo án. Họ sai hai người giúp việc nhanh nhẹn chạy đến thị trấn báo án, mà những người còn lại trước khi cảnh sát đến cũng không dám tùy tiện gỡ thi thể xuống. Khi cảnh sát chạy tới kiểm tra thì bực mình: “Đây rõ ràng là tự tử, tự mình muốn chết thì gọi cảnh sát làm gì! Mau gỡ người xuống rồi lo hậu sự đi!” Những người khác thấy cũng đúng, có lẽ hai vợ chồng tộc trưởng và con trai và con dâu lần lượt qua đời nên nhất thời nghĩ quẩn mới tự sát. Thế nhưng bà già đã từng khâm liệm cho Tịch Mai nhìn thấy thi thể của trưởng họ và vợ thì bị dọa xanh cả mặt: “Tịch Mai lúc chết cũng trợn mắt lên như thế này, chết không nhắm mắt!”

Đám người nghe thấy thế thì xôn xao, Tịch Mai không phải chết bệnh hay sao? Sao lại chết không nhắm mắt! Lúc này có người nghi ngờ: “Tịch Mai còn trẻ như thế, trước đó chưa từng nghe nói cô ấy có bệnh tật gì, sao vừa bảo chất là chết liền?”

Đọc truyện chữ Full