Chương 1724:
Uông Vĩ Thành chuẩn bị lên xe cũng sững sờ, lúc nhìn Bùi Nguyên Minh thì hai mắt híp lại một cái.
“Phó hội trưởng Uông, ngại quá.”
Giọng nói của Bùi Nguyên Minh không lớn, nhưng mà chữ “phó” lại nhấn mạnh rất rõ ràng.
Anh đạp bay vài đệ tử Long Môn đang định đến gần, sau đó nhìn Uông Vĩ Thành thản nhiên nói: “Không ngờ tới ông và tôi có duyên như vậy, chưa gì đã gặp nhau rồi”
Uông Vĩ Thành khẽ nhíu mày, ông ta có chút bất ngờ vì Lữ Nhược Yên vậy mà không giữ được Bùi Nguyên Minh.
Nhưng mà lúc này ông ta cũng không e ngại mấy, chỉ thản nhiên nói: “Mày muốn làm gì?”
“Không làm gì cả…”
Bùi Nguyên Minh mỉm cười.
“Chỉ là muốn nói với ba vợ một tiếng, giấc mơ hội trưởng này không cần mơ nữa, bởi vì, ông thật sự không xứng.”
Sau khi nói xong, Bùi Nguyên Minh tát một cái lên mặt của Uông Vĩ Thành.
Giòn dã và vang dội.
Đánh xong thì Bùi Nguyên Minh nở nụ cười: “Bây giờ cái tát này của tôi đã giúp ông lão là ông tỉnh dậy khỏi giấc mộng hội trưởng chứ?”
Nói xong thì Bùi Nguyên Minh xoay người nghênh ngang rời đi.
Tất cả mọi người tại chỗ đều ngẩn ra.
Uông Vĩ Thành bưng gương mặt sưng đỏ, đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó trong ánh mắt hiện lên sự lạnh lẽo, sau đó lại ngửa mặt lên trời cười ha ha.
Lúc này ánh mắt của Uông Vĩ Thành oán độc đến mức cực hạn.
Lúc rời khỏi võ đạo quán Long Môn, Bùi Nguyên Minh trực tiếp gọi cho Trâm Minh Nguyệt một cú điện thoại.
Đã gần đến thời gian hẹn rồi.
Nếu như Hạ Vân vẫn không liên lạc với anh thì anh sẽ trực tiếp đến nhà họ Trâm.
Nhưng mà trước khi Bùi Nguyên Minh đến nhà họ Trâm, anh muốn giải quyết xong vấn đề của phân hội Long Môn Thủ đô đã.
Đến nhà họ Trầm với thân phận hội trưởng thì có lẽ nhiều chuyện rắc rối cũng sẽ trở nên dễ dàng hơn.
Nhưng mà dựa theo nguồn tin mới nhất, Uông Vĩ Thành muốn trở thành hội trưởng là một chuyện, phía sau còn có Chân Vũ Long – Một trong sáu thế tử ở thủ đô thúc đẩy.
Nói một cách đơn giản thì muốn giải quyết chuyện này trong thời gian ngắn vẫn có chút khó khăn.
Thủ đô có trăm ngàn việc rắc rối, lại cân phải giải quyết từng việc một, đây cũng là điều khiến Bùi Nguyên Minh đau đâu.
Nhớ đến Trịnh Khánh Vân vẫn còn ở biệt thự Hương Sơn số một đợi mình, Bùi Nguyên Minh mua vài phần đồ ăn nhanh mang về, sau đó quay lại khu biệt thự Hương Sơn.
Nhưng mà vẫn còn chưa đi vào thì phía sau bỗng nhiên vang lên một giọng nói ngạc nhiên: “Bùi Nguyên Minh? Anh đến đây làm gì?”
Bùi Nguyên Minh xoay người thì nhìn thấy cả nhà Triệu Quốc Thái, mà người mở miệng rõ ràng là Triệu Thanh Hạm.
Đúng lúc này trên gương mặt tinh tế của Triệu Thanh Hạm đều là vẻ kinh ngạc, hiển nhiên cô ta rất bất ngờ khi lại gặp được Bùi Nguyên Minh ở đây.
“Bùi Nguyên Minh, sao cháu lại ở đây?” Triệu Quốc Thái và Lý Tú Quyên nhìn thấy Bùi Nguyên Minh thì đều tỏ ra kinh ngạc.
Dù sao xung quanh chỗ này đều là người nhà giàu, người thường đừng nói đến mua nhà, ngay cả muốn thuê một căn nhà ở đây cũng không thể thuê được.
Bùi Nguyên Minh cười chào hỏi: “Chú, dì, Thanh Hạm, cháo buổi tối, mọi người ăn tối chưa?”
Triệu Quốc Thái gật đầu.
Lý Tú Quyên và Triệu Thanh Hạm không hề che giấu sự khinh thường và ghét bỏ trong mắt.
Tuy chuyện Bùi Nguyên Minh tặng một gốc hà thủ ô và chè Phổ Nhĩ đã khiến Lý Tú Quyên kích động đến ngất xỉu.
Nhưng mà bà ta không nghĩ là Bùi Nguyên Minh có nhiều tiền, cảm thấy anh vì mặt mũi nên đã trộm đồ của vợ trước.
Vậy nên lúc này bà ta cũng không thấy Bùi Nguyên Minh có gì khác, trái lại càng thêm ghét bỏ Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh không để ý đến Lý Tú Quyên, trái lại nhìn Triệu Quốc Thái nói: “Chú Triệu, mọi người đang đi dạo sao?”
“Sao lại đến đây?”
Triệu Quốc Thái cười nói: “Hai ngày nay Thanh Hạm phát trực tiếp rất tốt, vài lần nhận được mấy trăm triệu, hơn nữa lần trước còn có thêm ba mươi lăm tỷ của anh trai giàu có kia, tháng này con bé được chia mấy chục tỷ, con bé nói muốn tích tiền mua biệt thự nên chú dẫn con bé đến khu biệt thự Hương Sơn xem thử”