TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên Minh
Chương 1745

Chương 1745:

Trương Vệ Kiệt cười đẩy Hạ Thanh Tâm ra, sờ lên mặt mình, nhìn Hạ Vân cười nói: “Hạ Vân, cô lại dám đánh tôi?”

“Cô đã suy nghĩ đến hậu quả chưa?”

Hạ Vân lạnh lùng nói: “Đánh ông thì sao chứ?

Ông chỉ là một người hầu mà thôi, cho dù tôi đánh chết ông, cũng sẽ không có người ra mặt thay ông đâu!”

“Ha ha ha, cô còn muốn đánh chết tôi?”

“Không thể không thừa nhận, cô Vân không có những khả năng khác, nhưng bản lĩnh nằm mơ thật sự không tệ.”

“Con người của tôi thích nhất là thuần phục ngựa hoang!”

“Bởi vì, Bá Vương ngạnh thượng cung, là chuyện thú vị nhất trên đời này!”

Trong lúc nói chuyện, Trương Vệ Kiệt đưa tay bóp lấy mặt Hạ Vân.

“Cô dám né tránh, tôi sẽ đánh chết lão già này!”

Vào lúc này Trương Vệ Kiệt vô cùng mạnh mẽ, giống như vị vua nắm giữ tất cả quyên lực trên thế gian, muốn làm như thế nào thì làm như thế đó.

Cho dù là thế tử cậu chủ nổi tiếng thủ đô ở trước mặt ông ta, dường như cũng không có bất kỳ giá trị tồn tại gì.

“Ông dám động vào nửa cọng tóc của cô ấy, tôi sẽ đánh chết tổ tông mười tám đời nhà ông!”

Ngay lúc này, giọng nói lạnh lùng từ bên ngoài truyền đến.

Cơ thể vốn đang căng cứng của Hạ Vân liền buông lỏng, cô ta biết ai tới.

“Ông đây động vào cô ta thì sao nào?”

Đối mặt với tiếng quát của Bùi Nguyên Minh, Trương Vệ Kiệt chẳng những không dừng động tác lại, ngược lại còn cười lạnh một tiếng, sờ lên trên mặt Hạ Vân.

Đồng thời, ông ta nhằm súng trong tay về hướng giọng nói.

Mà mười mấy người đàn ông mặc âu phục đều quay người nhìn vê phía người đến.

“Râầm!”

Chỉ nghe thấy một tiếng vang thật lớn, một cánh cửa xe Prado bị đá văng ra, sau đó một bóng người chậm rãi đi tới.

Trong nháy mắt nhìn thấy bóng người này, sắc mặt Hạ Thanh Tâm biến đổi: “Quản gia Trương cẩn thận.. “

Không đợi cô ta nói cho hết lời, đã nghe thấy vài tiếng kêu thảm thiết, sau đó bảy tám người đàn ông mặc âu phục trực tiếp bị đá, cả đám đều trào máu miệng ngã xuống bên ngoài mười mấy mét.

Mà động tác của Bùi Nguyên Minh cũng không nhanh, vẫn đi về phía trước từng bước một, đi về phía Trương Vệ Kiệt.

Hạ Thanh Tâm vì muốn thể hiện ở trước mặt chủ nhân mới, giờ phút này vô ý thức tiến lên, chỉ là cô ta vừa mới đi ra một bước, đã bị Bùi Nguyên Minh tát cho một cái vào mặt.

Cơ thể của cô ta lập tức bay ra ngoài, cả khuôn mặt bị đánh lệch, mấy chiếc răng bay tứ tung ra, lúc rơi xuống đất đồng thời còn phun máu, vẻ mặt vô cùng tái nhợt.

Mạnh!

Quá mạnh!

Thực lực của người vừa tới mạnh mẽ đến trình độ khó có thể tưởng tượng được.

Vào lúc này trong lòng Hạ Thanh Tâm chỉ có sự sợ hãi khó có thể tin được.

Không đợi cô ta kêu lên thảm thiết, Bùi Nguyên Minh đã đi đến trước mặt Trương Vệ Kiệt.

“Đoàng đoàng đoàng!

Trương Vệ Kiệt cũng coi như một người có bản lĩnh, mặc dù đứng trước thay đổi bất ngờ, nhưng ông ta vẫn nhanh chóng dùng tay trái bóp cò súng.

Chỉ tiếc Bùi Nguyên Minh hơi nghiêng người một cái, tránh đi phát súng trong nháy mắt gần như không thể kia, sau đó quăng một cái tát tới.

“Chát!”

Một cái tát giáng lên trên mặt Trương Vệ Kiệt, ông ta hét thảm một tiếng, cả cơ thể cũng bay vèo ra ngoài, trực tiếp ngã vào trong một đám đàn ông mặc âu phục.

Bùi Nguyên Minh tùy ý tiếp nhận khẩu súng bị Trương Vệ Kiệt tuột tay làm rơi, dùng khăn giấy gói kỹ, sau đó bóp cò.

“Đoàng đoàng đoàng!”

Những tiếng vang liên tiếp truyền ra, mười mấy tên đàn ông mặc âu phục bên cạnh Trương Vệ Kiệt đều ôm lấy đùi bắt đầu kêu rên và run rẩy trên mặt đất.

Hung á!

cThật sự hung á!

cKhi Bùi Nguyên Minh tiện tay nhét súng vào trong tay Trương Vệ Kiệt, trên đường đã không một ai là có thể đứng thẳng được.

Mà Trương Vệ Kiệt đang giấy dụa cầm súng, giờ phút này cả người ông ta đang không ngừng run rẩy, cho dù cầm được súng, nhưng ông ta cũng không dám động đậy.

Đọc truyện chữ Full