TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tìm Xác
Chương 950: 950

Vì để có thể được giết người, vong hồn người Nhật Bản chết dưới kiếm này được hóa thành một kiếm phách, cũng chính là người đàn ông Nhật mặc kimono được2nhìn thấy trong video về cái chết của

Đường Lượng. Yêu kiếm Katana biến hóa ra kiếm phách, đi mê hoặc những người giống Bạch Tử Đình, Đường Lượng, những kẻ có nội5tâm tràn đầy dục vọng, chỉ cần họ có thể trả giá bằng linh hồn của mình thì nó có thể giúp người đó thực hiện nguyện vọng.

Như vậy thì chắc Ngô6Kiến Vũ cũng đã hứa hẹn với nó rồi, chỉ là anh ta không biết mình phải hiển tê hồn phách như thế nào. Nếu mà biết cách hiển tể vào mười5năm sau, chắc sẽ sợ đến tè ra quần mất.

Sau khi nghe tôi nói hết, chú ấy thoáng nhìn Ngô Kiến Vũ vẫn đang đứng ở cửa vừa xem di động vừa3canh phòng cho chúng tôi. Hiện tại, việc vui là giao ước mười năm còn cách rất xa, chúng tôi vẫn có thời gian để cứu vãn con dê ngốc lạc đường này... Lúc ra khỏi phòng làm việc của Ngô Kiến Vũ, anh ta lập tức cười với chú Lê: “Lê đại sư cực khổ quá! Không biết tình hình bên trong sao rồi?”

Chú Lệ sầm mặt nói: “Vấn đề phong thủy bên trong không lớn, chúng tôi có một chuyện khác muốn nói với cậu, cậu xem có thể tìm một nơi khác để nói chuyện không?”

Ngô Kiến Vũ sửng sốt, lập tức đưa chúng tôi đến quán cà phê dưới công ty, sau đó khẩn trương hỏi chú Lê: “Lê đại sự, không biết có chuyện gì không thể nói trong công ty vậy? Có phải tôi có số kiếp gì lớn không?” Chú Lê than thở: “Làm sao để nói với cậu đây? Như vậy đi, cậu trả lời tôi một vấn đề, cậu gần đây có giao dịch khế ước với thứ gì không?” Ngô Kiến Vũ nghe chú Lê hỏi vậy, sắc mặt biến đổi phức tạp, có vẻ hoài nghi, thắc mắc và mê mang.

Chúng tôi không muốn dài dòng với anh ta, vì vậy liền cho anh ta xem vài tấm ảnh về vụ án Đường Lượng trên di động, đặc biệt là đoạn video về người đàn ông trung niên Nhật Bản mặc kimono cắt đầu kia, cái này thật sự gây chấn động mạnh với anh ta. Tôi tin Ngô Kiến Vũ có thể nhận ra người đàn ông Nhật Bản này, bàn tay đang cầm chén cà phê của anh ta run rẩy, lắp ba lắp bắp hỏi: “Đại sư, cái này... hình này ở đâu ra? Cái này... cái này...” Tôi thấy anh ta cứ “cái này...” cả buổi thì trấn an nói: “Anh không cần phải sợ đến thế, đây là hình ảnh của hiện trường án mạng bị chặt đầu gần đây, anh có biết người chết là ai không? Chính là Đường Lượng, tôi tin là anh cũng từng nghe qua rồi, chỉ là không biết kiếm chết như thế nào thôi.”

“Hắn... hắn ta... chết như thế nào...” Ngô Kiến Vũ hoảng sợ hỏi. Chú Lê thở dài: “Cái chết của anh ta và thanh kiếm trong phòng làm việc của cậu có liên quan tới nhau, đó là lý do vì sao chúng ta phải nói chuyện ở ngoài công ty. Đường Lượng là ông chủ giàu có mà cũng chạy trời không khỏi nắng, cậu có thấy thể không?” Đến lúc này Ngô Kiến Vũ run cả người, sợ đến không biết nên nói gì, đoán chừng lúc này, hình tượng của chú Lê trong lòng anh ta đã rất vĩ đại, giống như thần tiên sống vậy. Tôi thấy cũng đã đến lúc, vì vậy mới họ nhẹ: “Đừng vì chút lợi nhỏ trước mắt mà bỏ mạng, thật không đáng, tôi khuyên anh, nên kể rõ ràng về việc vì sao anh lại có thanh kiếm đó, bằng không chúng tôi cũng lực bất tòng tâm, không có cách gì giúp anh.” Cuối cùng, sau khi bị chúng tôi luân phiên hù dọa, Ngô Kiến Vũ kể ra nghiệt duyên với thanh kiếm kia...

Chuyện xảy ra lúc sếp cũ của anh ta vừa rời vị trí công tác, mấy ngày này anh ta sống rất khó khăn, thầm nghĩ mọi chuyện hết rồi, không ngờ lại chọn sai phe, đặt sai cửa, bây giờ bị bốn bề khó yên rồi. Nhưng có nói gì thì cũng đã trễ, phải nhanh chóng tìm một cây cao khác để nương nhờ thì may còn kịp. Cho nên, mấy ngày này Ngô Kiến Vũ cứ ngẩn ngơ, tiền đồ của mình nhìn không thấy hy vọng.

Lúc này anh ta hối hận lúc đầu không nên đặt tất cả tâm tư lên việc đấu đá, không thì cũng không trở thành con tốt thì có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Vào lúc Ngô Kiến Vũ đang chán nản, một buổi tối tan làm về nhà, đột nhiên anh ta gặp một người bán đồ cũ

chợ đêm ngoài khu chung cư. Thấy người kia ngồi xổm ven đường, đằng trước bày một túi vải dệt thủ công xấu xí, bẩn thỉu, bên trên bày những đồ linh tinh, cạnh ngọn đèn có bày một ít đồ cố.

Lúc Ngô Kiến Vũ đi ngang qua thì bị một thanh kiếm Nhật thu hút. Kiếm kia nhìn có vẻ mới, không giống đồ cổ cho lắm, nhưng thanh kiếm như có ma lực hấp dẫn Ngô Kiến Vũ không thể rời bước.

Vì vậy Ngô Kiến Vũ đứng ở trước người nọ, cầm lấy thanh kiếm nói: “Cái này là đạo cụ đóng phim à?”

Người nọ ngẩng đầu lên nói: “Đây là thanh kiếm Nhật được chế tạo cho một danh tướng, là một thanh kiếm tốt, không phải đạo cụ đóng phim... nó đã có lịch sử mấy trăm năm đấy.”

Ngô Kiến Vũ không tin nói: “Trông như vậy mà có mấy trăm năm lịch sử ư? Ông lừa ai đó?”

Lúc này ông ta trừng mắt nói: “Chàng thanh niên, cậu không hiểu rồi, chuôi và vỏ kiếm này đã được đổi mấy lần, nhưng thân kiếm vẫn là thần kiếm cũ, ngay cả một vết cơn cũng không có, gọt xương như gọt bùn...”

Ngô Kiến Vũ nghe vậy thì không tin, không hiểu sao lại có cảm giác yêu thích thanh kiểm này. Vì vậy anh ta như bị ma xui quỷ khiến, ra giá rồi mua thanh kiếm về.

Sau khi Ngô Kiến Vũ đem thanh kiếm về nhà, anh ta vuốt ve nó cả đêm, sau đó muốn chém thứ gì đó để thử độ sắc bén của nó. Vì vậy, anh ngắm nghía bốn phía trong nhà, lập tức nhìn thấy cái giá treo áo cũ, không nghĩ ngợi nhiều, anh ta quơ kiếm lên chém...

Cái giá treo kia đã cũ kĩ lung lay sắp hỏng, Ngô Kiến Vũ vung kiếm lên chặt nó làm hai đoạn. Trong lúc anh ta đang cảm thán thanh kiếm này khá tốt, phía sau bỗng vang lên tiếng của một người đàn ông... “Cậu nghĩ xem cậu muốn cái gì?”

Ngô Kiến Vũ sợ gần chết, anh ta lập tức nắm thanh kiếm quay lại, nhìn thấy một người đàn ông mặc kimono Nhật Bản đứng ở sau lưng. Chợt lại nghe người Nhật Bản kia nói giọng kì quái: “Cậu nghĩ xem cậu muốn cái gì?”

Lúc đầu Ngô Kiến Vũ sửng sốt, sau đó anh ta lập tức lấy lại tinh thần, lớn tiếng nói: “Ông là ai? Sao lại vào được nhà tôi? Đi nhanh lên! Nếu không... Tôi báo cảnh sát đấy...”

Đọc truyện chữ Full