Khuê Long nói xong một câu, liền lập tức kéo cái thân thể tàn phế mà bỏ đi, thôi động bí thuật, lập tức rời khỏi hiện trường.
"Muốn đi sao, hỏi qua ý kiến của tôi chưa hả?"
Xích Hồng Nguyệt tất nhiên không muốn dễ dàng buông tha Khuê Long như vậy, định đứng dậy đuổi theo.
"Hồng Nguyệt tiểu thư."
Lúc này, Phong Khê thiếu gia mở miệng nói: "Giặc cùng đường chớ đuổi, bây giờ vết thương của cô cũng không nhẹ, huống hồ khó đảm bảo Khuê Long không có thủ đoạn khác, không cần thiết phải đuổi cùng giết tận anh ta, chúng ta không cần đuổi theo đâu.
"Được."
Xích Hồng Nguyệt sau khi suy nghĩ vài giây, cuối cùng khẽ gật đầu, chấp nhận đề nghị của Phong Khê thiếu gia, nói: "Hôm nay Khuê Long đã bị đứt đoạn mà trốn, thực lực đã giảm đi rất nhiều, sau này không thể tạo thành uy hiếp gì với chúng ta nữa rồi."
"Còn nữa, một nửa thân rồng của anh ta, với ta mà nói thì lại có tác dụng không nhỏ đó."
Xích Hồng Nguyệt nhìn thoáng qua một nửa thân rồng đang ở dưới đất, sau đó nói: "Phong Khê, thứ này, đưa cho tôi, thấy thế nào?"
"Hồng Nguyệt tiểu thư khách khí rồi, nếu cô đã muốn thì cứ lấy đi, không cần sự đồng ý của tôi đâu." Phong Khê thiếu gia cười nói.
"Đây là chiến lợi phẩm của cậu, tất nhiên phải cần được sự đồng ý của cậu rồi, Phong Khê, cảm ơn."
Xích Hồng Nguyệt lộ ra một nụ cười hứng thú nhìn sang Phong Khê thiếu gia, khẽ cười nói: "Phong Khê, một chiêu lúc nãy của cậu, đến Khuê Long cũng không thể chống trả được, khủng khiếp như vậy sao.
"Ha ha, không đáng nhắc đến đâu, toàn dựa vào chùy Tử Kim mà Viêm Long tiên đế cải tạo đó." Phong Khê thiếu gia cười nói.
Xích Hồng Nguyệt cười cười, cũng không tiếp tục đề tài này nữa, mà nói: "Khuê Long đã bị phế đi, sau đó tôi với anh hợp tác, thấy thế nào?"
"Rất hân hạnh
Phong Khê thiếu gia cười nói: "Hồng Nguyệt tiểu thư, có được sự gia nhập của cô, chúng ta nhất định có thể hoàn thành tốt hơn nhiệm vụ mà Viêm Long tiên đế nhắc nhở, tranh thủ sớm ngày trở về Ngoại vực."
Xích Hồng Nguyệt nghe vậy, lộ ra một nụ cười thoải mái nói: "Phong Khê, Khuê Long đã đi rồi, cậu không cần giả vờ trước mặt tôi làm gì cả."
Xích Hồng Nguyệt nói tiếp: "Đừng phủ nhận, cũng không cần che giấu, kỳ thật tôi cũng có loại ý nghĩ đó.
"Nếu có thể lựa chọn, tôi cũng không muốn ở bên cạnh Viêm Long tiên đế, nghe theo sắp xếp của anh ta."
"Phong Khê, tôi cảm thấy chúng ta có thể liên thủ, cùng nhau chinh phục trái đất."
Xích Hồng Nguyệt nghiêm túc nói: "Cậu so với tên Khuê Long kia thuận mắt hơn nhiều, nói không chừng sau này, chúng ta có thể cùng nhau hành động, không thể tách rời, chẳng phải là quá hợp lý hay sao chứ?"
"Hồng Nguyệt tiểu thư cứ đùa." Phong Khê thiếu gia nhẹ nhàng cười một tiếng, cũng không đưa ra lựa chọn thẳng thắn với câu nói đó.
"Cậu không cần cảnh giác như vậy, tôi cũng không phải đang thăm dò cậu...được rồi, việc này sau này từ từ nói đi."
Xích Hồng Nguyệt nhìn về phía Phong Khê thiếu gia, bỗng nhiên dò hỏi: "Đúng rồi, Phong Khê thiếu gia, vừa rồi uy thế mà chùy Tử Kim bộc phát ra, cậu có thể liên tục sử dụng không, hay là chỉ dùng được một lần."
Đến rồi đó.
Cuối cùng cũng đã đến vấn đề chính rồi.
Xích Hồng Nguyệt kéo dài thời gian làm quen với Phong Khê thiếu gia, nói nhiều lời như vậy, chính là để Phong Khê thiếu gia buông lỏng cảnh giác, thành thật trả lời vấn đề này của chính mình.
Lúc này, đôi mắt đẹp của Xích Hồng Nguyệt nhìn chăm chú vào Phong Khê thiếu gia, chờ đợi câu trả lời của đối phương, ánh mắt vô tình hay cố ý nhìn qua chùy Tử Kim.
Vật này quá cường đại, Xích Hồng Nguyệt tất nhiên nhớ rõ.
Nếu như có thể cướp đi chùy Tử Kim, thì cô ta tất nhiên không cần e ngại những cường giả khác cùng đến trái đất này nữa rồi.
Bây giờ.
Mặc dù Xích Hồng Nguyệt bị trọng thương, nhưng Phong Khê thiếu gia còn bị thương nặng hơn, nếu anh ta không có cách nào điều động được chùy Tử Kim, thì Xích Hồng Nguyệt có thể cướp đi món chí bảo này.
Còn một điểm nữa.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Chương 1730
Chương 1730