Chương 1775:
Trịnh Khánh Vân sững sờ, vô thức đáp.
“Ngài Tiền, tôi không làm thế. Vừa rồi lúc sân khấu sập xuống, tôi căn bản không kịp phản ứng.
Hoàn toàn bị dọa sợ cho ngây người.”
“Chính tôi cũng là người bị hại, càng thêm không đấy Lý Nhược Nam ra giúp mình chắn tai họa”
“Ngài không thể oan uổng tôi như vậy”
Tiền Chấn Hưng lạnh lùng nói.
“Oan uống ư? Cô cảm thấy tôi sẽ tin lời đạo diễn Trần hay là một con nhóc mới lớn như cô?”
“Cho dù cô không đẩy Lý Nhược Nam, nhưng vì sao cô không giúp cô ấy chắn sân khấu? Cô ấy chính là diễn viên nữ chính đó, cô thân là vai phụ, chẳng phải trách nhiệm của cô là bảo vệ cô ấy ư?”
“Cho dù cô không phải người cầm đầu thì cũng là người thấy chết không cứu. Chuyện này, cô nhất định phải cho tôi một câu trả lời thỏa đáng”
Trịnh Khánh Vân tức quá hóa cười.
“Ngài Tiền, ngài đã nói như thế, hiển nhiên ngài cũng rõ tôi không có khả năng đẩy Lý Nhược Nam.”
“Về phần bảo vệ cô ta ư? Tôi đâu phải vệ sĩ của cô ta, tôi cũng chỉ là một cô gái yếu đuối mà thôi, tôi lấy gì ra để bảo vệ cô ta chứ?”
“Chẳng lễ tôi trực tiếp đứng ra để sân khấu đập chết mình ư?”
“Chuyện của Lý Nhược Nam khiến tôi cảm thấy rất khó chịu, nhưng chuyện đó chẳng có một xu liên quan nào đến tôi hết.”
“Ngài Tiền, cho dù ngài khó chịu, tâm trạng không tốt đến mấy thì chúng ta cũng phải nói đúng sai, mà không phải trốn tránh trách nhiệm, đổ hết tội lên đầu tôi đúng không?” Trịnh Khánh Vân muốn giảng phải trái với ông ta.
Nhìn thấy một con nhóc như Trịnh Khánh Vân lại mạnh miệng với mình, Tiên Chấn Hưng chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng tức giận.
“Đúng thế, cô nên đứng ra ngăn cản sân khấu rơi xuống, bị sân khấu đập chết”
“Cô không làm như thể, cho nên trong chuyện này chính là cô sai”
“Vợ của tôi chính là người bị hại, một mạng sống ti tiện như cô có tư cách gì so với vợ tôi chứ?”
“Có thể giúp vợ tôi cản tai họa là phúc khí tám đời nhà cô. Thứ không hiểu cao quý sang hèn, hôm nay ông đây sẽ để cho cô hiểu, người với người khác nhau như thể nào.”
Vừa dứt lời thì Tiền Chấn Hưng đã vung tay, tát lên mặt Trịnh Khánh Vân một cái.
“Ai bảo cô còn nhỏ lại không chịu học cho tốt”
“Bốp!”
“Ai bảo cô dám mạnh miệng với ông đây?”
“Bốp “Đạo diễn Trần sẵn lòng vu oan giá họa cho cô, đó là vận may của cô, cô thế mà còn không nhận”
“Bốp bốp bốp”
Tiền Chấn Hưng không ngừng vung tay lên, liên tiếp cho Trịnh Khánh Vân mười nhát tát.
Đám người Trần Duy Nghĩa làm ra vẻ muốn lên khuyên nhủ, nhưng bị vệ sĩ của Tiền Chấn Hưng ngăn cản.
Mấy chị em trong đoàn làm phim cũng bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, không ngừng lùi lại, sợ mình bị liên lụy.
“Con khốn, thế mà còn dám trừng tao hả?”
Tiền Chấn Hưng nhấc chân đạp Trịnh Khánh Vân ngã xuống đất, sau đó cướp túi xách của cô, nhìn thoáng qua, cười lạnh.
“Một vai phụ mà dám dùng túi Hermes?
Iphone cơ đấy? Những thứ này đều dựa vào việc cô bán thân xác để đổi lấy hả? Cô có tư cách dùng sao?
“Cô, cô, cô, còn có cô nữa tới đây, thứ này tôi thay Trịnh Khánh Vân tặng cho mấy cô.”
Trịnh Khánh Vân sốt ruột nói.
“Những thứ đó đều do anh rể tặng cho tôi, không được lấy”
Đám nhân viên nhận được chỗ tốt đều liên tục gật đầu, hô to cảm ơn tổng giám đốc Tiền.
Những thứ kia, cả đời này bọn họ chưa từng thấy qua, không nghĩ đến hôm nay lại may mắn như vậy.
Tiền Chấn Hưng hừ lạnh nói.
“Con khốn, hiện tại tao cho mày hai sự lựa chọn”
“Thứ nhất đêm nay ngoan ngoãn phục vụ tao, chuyện này coi như xong, thứ hai mày quỳ gối trước mặt vợ tao, nói xin lỗi với cô ấy, mãi cho đến khi cô ấy tỉnh lại, nếu không, mày chờ chết đi”
Hiển nhiên Tiền Chấn Hưng nói nhiều như thế, làm nhiều như thế, một mặt là tức giận, một mặt khác là coi trọng Trịnh Khánh Vân.