TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tìm Xác
Chương 990: 990

Chị Hoàng nói với chúng tôi: “Có thể cô ta không có nhà thì sao? Hay là hôm khác mấy cậu lại đến!”

Tôi hỏi chị ta: “Nhỡ đâu Lý Văn Đình đã chuyển đi thì sao?” Chị Hoàng lắc đầu: “Không đâu! Cô ta mới ở chưa đến nửa năm, tôi còn thu ba nghìn tiền cọc, chưa lấy lại tiền sao đã chuyển đi được?” Nghe chị Hoàng nói thế, tôi chợt có dự cảm xấu, tôi vội hỏi đứa trẻ của Lý Văn Đình bao nhiêu tuổi, là trai hay gái?

Chị Hoàng nghĩ một lúc rồi trả lời:2“Đứa bé là con trai, chưa đến hai tuổi! Trông nó đáng yêu lắm, nhưng nó có ít bệnh nhỏ, nghe nói chồng cô ta cũng vì chuyện này mà bỏ đi.”

Tôi hỏi ngay: “Bệnh gì vậy?” Chị Hoàng trả lời: “Hình như là... không nói được...”

Tôi vội nhìn sang chú Lê, thấy sắc mặt chú cũng rất khó coi, xem ra hai chúng tôi đều suy nghĩ giống nhau... Chắc chắn ma không biết trộm đồ ăn, cô ta trộm mấy thứ đó cho người ăn! Tôi quay sang nói với Triệu Tinh Vũ: “Phá cửa đi! Có khi5Lý Văn Đình xảy ra chuyện rồi!”

Triệu Tinh Vũ giật mình: “Cái gì? Cậu chắc chắn chứ?”

Tôi bất đắc dĩ lắc đầu: “Không biết có phải do khoảng cách xa hay không, hiện giờ tôi không cảm giác được gì ca...”

Triệu Tinh Vũ nói với vẻ khó khăn: “Ngộ nhỡ sai lầm thì làm thế nào?” Đinh Nhất bất chợt quay đầu hỏi chị Hoàng: “Trước đây cỏ trong sân có nhiều không?” Chị Hoàng ngạc nhiên, sau đó hoang mang trả lời: “Lý Văn Đình là một người phụ nữ rất thích sạch sẽ, không thể nào để có6mọc trong sân được.” Đinh Nhất không nói thêm câu nào nữa, vội đạp tung cánh cửa sắt đã hoen rỉ. Chị Hoàng vừa định mắng thì vội hoảng sợ vì cảnh tượng sau cánh cửa, vì trong khoảng sân nhỏ mọc đầy cỏ hoang cao quá đầu gối...

Chị Hoàng định đi vào nhưng bị tôi ngăn lại: “Chị chờ ở bên ngoài đi, có thể bên trong có... xác chết.” Chị Hoàng tái mặt, hốt hoảng quay ra nói với Triệu Tinh Vũ: “Cảnh sát Triệu à! Tôi không biết gì về tình hình bên trong đầu! Làm sao5lại có xác chết chứ!”.

Triệu Tinh Vũ bảo chị ta bình tĩnh, không cần phải sợ, có xác chết hay không thì phải kiểm tra mới biết được. Nhưng với tình hình trước mắt thì đã rất lâu rồi không có người ở, bởi vì trong sân cỏ mọc dày đặc, không có đường để đi. Chúng tôi để chị Hoàng chờ ở cửa, còn mọi người đi theo Triệu Tinh Vũ vào trong...

Lúc đi vào trong, chúng tôi mới phát hiện Lý Văn Đình thuê phòng này thật ra là thuê tầng hầm, nói thẳng ra là nhà kho3ngầm dưới đất của quán cơm. Sau khi được chị Hoàng lấy lại thì bịt cánh cửa thông hướng quán cơm, mở một lối đi ở hướng ngược lại rồi mới cho thuê.

Nhìn cửa ra vào chỉ cao cỡ nửa người, tôi không biết hai mẹ con họ làm thế nào sống được ở dưới đó... Trên thế giới này vẫn còn rất nhiều người giống Lý Văn Đình, tìm đường sống trong kẽ chết, họ vì niềm tin trong lòng nên kiên trì mà sống. Triệu Tinh Vũ đẩy mạnh cửa phòng, phát hiện cửa phòng khóa từ bên trong, anh ta dùng sức gõ cửa và hộ: “Bên trong có ai không?”

Tôi nhìn anh ta như nhìn thằng ngốc rồi bảo: “Tiếng đạp cửa lớn như thể mà còn chẳng thấy động tĩnh gì, bây giờ anh gõ cửa sẽ có người mở chắc?”.

Ai ngờ ngay khi tôi vừa dứt lời, lại nghe thấy bên trong có ba tiếng “bạch bạch bạch”, mặc dù âm thanh không lớn nhưng mọi người ở đây đều nghe rõ ràng...

Ba tiếng vang làm mọi người giật mình, tôi suýt nữa thì quay người đi ra ngoài. Lúc này chú Lê chậm rãi ngồi xuống cạnh cửa, sau đó nhẹ nhàng đập cửa ba lần, tiếp đó bên trong cũng có ba tiếng đập đáp lại.

“Phá cửa đi! Bên trong có người còn sống, có khi chính là đứa bé không biết nói đó...” Chú Lễ khẽ nói.

Bởi vì có Triệu Tinh Vũ ở đây nên Đinh Nhất không tiện cạy khóa cửa, nhưng Triệu Tinh Vũ cũng thật là đần, loay hoay một lúc cũng không mở được khóa, sau đó chị Hoàng nhìn không nổi nữa mới nói: “Cảnh sát Triệu

đập kính trên cửa đi, thò tay vào là có thể mở khóa mà”

Trong nháy mắt cửa mở ra, một thứ đen sì chợt lóe qua, mặc dù động tác của nó rất nhanh nhưng chúng tôi vẫn nhận ra đó là một đứa bé rất bẩn thỉu, ngay sau đó, chúng tôi ngửi thấy một mùi hôi thối gay mũi...

Tôi không ngửi nổi lấy tay bịt mũi: “Mùi quá kinh khủng! Đi vào đó chắc trúng độc mất! Triệu Tinh Vũ cau mày nói: “Có mùi không đúng, có khi là xác chết đang phân hủy...”

Tôi gật đầu bảo: “Có hay không đi vào sẽ biết, anh tìm đứa bé trước, tôi và Đinh Nhất đi tìm người mẹ.”

Nói xong tôi cúi người chui vào phòng, hóa ra sau cửa là bậc thang, đi xuống mới là gian phòng bình thường. Khi tôi xuống căn phòng nhỏ hẹp đến mức không thở nổi này, mùi thi thể thối rữa ngày càng nồng nặc. Tôi nhìn thấy trên mặt đất có rất nhiều túi đựng đồ ăn và một vài chai nước, chắc là ma nữ đã trộm những thứ này mang về, xem ra chuyện vẫn phát triển theo hướng xấu nhất.

Tôi và Đinh Nhất tiếp tục lần theo mùi hôi, nhanh chóng phát hiện một thi thể nữ đã biến đen trong nhà vệ sinh. Mặc dù tôi không thể cảm giác được tàn hồn của Lý Văn Đình, nhưng có thể chắc chắn thi thể này là của cô ta. “Cậu Trương! Mau qua đây giúp tôi...” Giọng nói Triệu Tinh Vũ truyền đến từ phòng bên cạnh, tôi và Đinh Nhất chạy vội qua xem, phát hiện thấy anh ta đang chọn một bé trai trông giống một con quái vật. Quần áo trên người đứa bé đã bẩn đến mức không nhìn ra màu sắc ban đầu, tóc dài quá vai vừa bẩn vừa rồi, nếu như không phải biết trước giới tính, chắc tôi sẽ nhầm nó là bé gái mất! Lúc này Triệu Tinh Vũ vừa mới cởi ra áo khoác trên người, đang muốn ôm đứa bé này. Nhưng đứa bé này như bị hoảng sợ, miệng liên tục phát ra từng tiếng thét chói tai. Triệu Tinh Vũ gặp cảnh này thì đứng yên luôn tại chỗ, tiến lên cũng không được mà lùi lại cũng không xong... Cuối cùng đành nhờ chúng tôi giúp. Tôi bảo anh ta: “Đưa áo khoác cho tôi, anh đi gọi điện thông báo cho cục đi, Lý Văn Đình chết rồi.” Triệu Tinh Vũ nghe thể thì giật mình, tranh thủ lấy di động ra rồi đi ra ngoài gọi điện.

Đọc truyện chữ Full