TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên Minh
Chương 1799

Chương 1799:

Bảy mươi nghìn tỷ, đây là con số vô cùng lớn.

Nói một cách đơn giản, nếu như không phải siêu tỷ phú thì cho dù là mười tám đời tổ tông cũng không gom góp được số tiên đấy.

Tuy nhà họ Uông cũng có tài sản mấy chục nghìn tỷ, thế nhưng trong thời gian ngắn muốn kiếm ra nhiều tiền mặt như thể, cũng phải chịu tốn thất nặng nề.

Mà vị trí phân hội trưởng Long Môn thủ đô kia càng không phải thứ chỉ cần dùng tiền là có thể mua được.

Thế nhưng Bùi Nguyên Minh vì muốn để cho Uông Linh Đan có được một lẽ phải, cho mẹ cô ta một lời giải thích thỏa đáng, lại có thể không lấy một xu nào, chuyện này sao có thể không khiến người ta cảm động chứ?

Có thể nói Uông Linh Đan đã lớn đến từng này rôi, cho tới bây giờ, cô ta chưa từng gặp qua một người nào đối xử với mình tốt như thế, muốn đòi lại chân tướng và lẽ phải cho cô ta.

Lúc này đây, Uông Linh Đan gân như là theo bản năng nắm lấy cổ tay của Bùi Nguyên Minh, nhỏ giọng nói.

“Bùi Nguyên Minh à, anh đừng nên nói lung tung.”

Đám người Lữ Nhược Yên thì trợn mắt há hốc mồm nhìn Bùi Nguyên Minh.

Có thể nói Bùi Nguyên Minh giống như kẻ địch của bọn họ, bọn họ hận không thể băm vằm Bùi Nguyên Minh ra thành nghìn mảnh, thế nhưng bọn họ lại không thể không thừa nhận, nhân cách và sức hút của Bùi Nguyên Minh vô cùng lớn.

Chẳng trách Uông Linh Đan lại một lòng một dạ với anh như thế.

Bùi Nguyên Minh đưa tay vỗ lên mu bàn tay của Uông Linh Đan, mỉm cười nói.

“Không sao đâu, cô cứ nghe tôi.”

“Tôi có thể nhìn ra được tình trạng của Kim Tuyết Ngọc, như vậy đương nhiên sẽ nắm chắc cứu cô ta.”

“Đồng thời lấy thủ đoạn của tôi, muốn để ba cô ngồi lên vị trí phân hội trưởng Long Môn thủ đô cũng không khó”

“Vấn đề quan trọng nhất nằm ở chỗ xem ba cô lựa chọn như thế nào mà thôi.”

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh hờ hững, nheo mắt nhìn Uông Vĩ Thành ở đối diện, cười nói.

“Phó hội trưởng Uông, sao nào? Ông muốn lên chức không? Chuyện của mẹ Linh Đan, chắc chắn trong lòng ông biết rõ, ông muốn cho Linh Đan một lẽ phải, đó chẳng qua chỉ là một câu nói mà thôi, cơ bản không cần ông phải vất vả cái gì”

“Dùng một chân tướng đổi lấy vị trí phân hội trưởng Long Môn thủ đô, đổi về vợ mình khỏe mạnh, ông không cảm thấy đây là giao dịch có hời nhất đời này của ông à?”

Mí mắt của Uông Vĩ Thành giật giật, ngay cả hô hấp của ông ta cũng trở nên dồn dập, không thể không thừa nhận, đề nghị của Bùi Nguyên Minh quá có sức hấp dẫn.

Chỉ cho một lời giải thích thỏa đáng mà thôi thì có thể đổi lấy được nhiều thứ như vậy.

Chỉ là Bùi Nguyên Minh có thể làm được ư?

Trong nháy mắt này, Uông Vĩ Thành đột nhiên bình tĩnh lại, ông ta nheo mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng nói.

“Nhóc con, tôi tin cậu có thể giúp cho vợ tôi khỏe lại, nhưng chuyện để cho tôi ngồi lên vị trí phân hội trưởng Long Môn thủ đô kia, cậu cho rằng mình là ai chứ? Chỉ với một câu của cậu là có thể làm được ư?”

“Cậu dựa vào đâu mà nói ra những lời này, cậu cho rằng phân hội Long Môn ở thủ đô đều dựa theo lời nói của cậu mà làm việc à?”

Bùi Nguyên Minh tùy ý lấy ra một miếng ngọc, cũng chính là miếng ngọc lệnh bài, bịch một tiếng, tùy ý ném lên mặt bàn, lạnh nhạt lên tiếng.

“Ông cảm thấy tôi có thể quyết định được không?”

Rầm rầm.

Cả người Uông Vĩ Thành bị dọa đến mức nhảy dựng lên, ông ta nheo mắt nhìn miếng lệnh bài trên mặt bàn, khóe mắt ông ta điên cuồng giật giật, ngay cả hô hấp cũng dồn dập thêm mấy phần.

Ông ta là phó hội trường, ông ta vẫn luôn ngấp nghé vị trí hội trưởng kia, cho nên ông ta liếc mắt một cái là nhận ra, lệnh bài mà Bùi Nguyên Minh ném đến chính là lệnh bài của phân hội trưởng.

Người nắm trong tay miếng ngọc bài này chính là hội trưởng phân hội Long Môn thủ đô.

Trong nháy mắt đó, thiếu chút nữa ông ta đã đồng ý.

Nhưng nghĩ đến Kim Tuyết Ngọc, trong nháy mắt cả người ông ta bình tĩnh lại.

Mặc dù ông ta còn chưa kiểm chứng qua, nhưng trong lòng Uông Vĩ Thành đã rất rõ ràng, chuyện vợ trước của mình nhất định có liên quan rất nhiều đến Kim Tuyết Ngọc.

Muốn cho vợ cũ một lẽ phải, điều này mang ý.

nghĩa phủ nhận địa vị của Kim Tuyết Ngọc, cũng là đánh vào mặt mũi của nhà họ Kim ở Kim Lăng.

Mà Uông Vĩ Thành ông ta không gánh vác được hậu quả này.

Vừa nghĩ đến đây, Uông Vĩ Thành hoàn toàn bình tĩnh lại, ông ta cũng không đưa tay ra mà chính là nheo mắt nhìn miếng lệnh bài trên mặt bàn, chậm rãi nói.

“Bùi Nguyên Minh, cậu cất giấu lệnh bài của phân hội Long Môn thủ đô sẽ bị phán tội gì?”

Đọc truyện chữ Full