Lúc ấy Dương Hoài Minh thật sự buồn ngủ không chịu nổi, nên đề nghị để an toàn, trước tiên để anh ta dừng lại ven đường ngủ một lát. Đối phương đồng ý, Dương Hoài Minh bèn đỗ xe lại. Ai ngờ anh ta vừa dừng xe, đột nhiên cảm thấy bị người siết chặt cổ từ phía sau!! Bảo anh ta không được cử động! Lúc này Dương Hoài Minh mới biết được hoá ra bọn họ muốn cướp xe!! Dao nhọn dí vào dưới sườn của anh ta, hơi động một chút là sẽ máu văng tại2trận ngay, cho nên anh ta cũng không chống cự, mà làm theo lời bọn chúng nói, đưa hết tất cả tiền trên người cho đối phương.
Nhưng A Khôn lại cầm thẻ ngân hàng của Dương Hoài Minh, buộc anh ta nói ra mật mã thẻ là bao nhiêu... Lần này Dương Hoài Minh không làm theo, bởi vì thẻ ngân hàng là toàn bộ tích luỹ non nửa năm nay của anh ta, đều là tiền tiết kiệm cho con trai đi học, nói gì cũng không thể đưa cho bạn chúng.Nhưng anh ta cũng không ngốc, nếu bây5giờ làm cũng không cho, chỉ sợ đối phương sẽ làm chuyện bất lợi với mình, vì thế anh ta bèn nói ra một mật mã giả. Bởi vì nếu bọn chúng đưa mình đi lấy tiền, đến lúc đó anh ta sẽ có cơ hội chạy trốn.Cho dù vô ích đi nữa, đối phương để một người đi lấy tiền, một người ở lại trông chừng mình, anh ta cũng có thể tìm cơ hội chạy trốn. Nhưng Dương Hoài Minh lại dự đoán sai lầm thực lực của kẻ ở lại trông chừng mình... Lúc ấy anh ta6bị uy hiếp ngồi vào ghế sau, anh ta thấy người nọ không trói hai tay mình lại, nên muốn nhân cơ hội giành lấy dao trong tay đối phương.Kết quả lúc hai bên vật lộn, anh ta lại bị người nọ dùng gì đó siết chặt cổ, bởi vì lúc giãy giụa anh ta dùng sức quá mạnh, chỉ nghe một tiếng “phực”, một dòng máu bắn lên cửa kính xe. Lúc Dương Hoài Minh phát hiện máu bắn ra từ trên người mình, đã từng muốn lấy tay moi ra dây thép mảnh siết cổ. Nhưng gã đằng5sau kia lại liều mạng kéo về phía sau, mãi đến khi trước mắt Dương Hoài Minh biến thành màu đen, không biết gì nữa.“Ý của cậu là nói Dương Hoài Minh này bị người ta cướp của giết người??” Sau khi Bạch Kiện nghe tôi kể xong, giật mình và nói. Tôi gật đầu: “Chuyện là như vậy đấy.”Anh ta tiếp tục truy hỏi tôi: “Vậy ở đây có chuyện gì về Lý Mạt hay không?” Tôi bất đắc dĩ lắc đầu: “Hình như Dương Hoài Minh đưa Lý Mạt về nhà xong là lái xe rời đi, mà3ngay lúc đó Lý Mạt chắc hẳn là đi vào cửa nhà bọn họ rồi.” Kết quả này làm tất cả mọi người không ngờ tới, đi một vòng lớn như vậy, cuối cùng lại tra ra một vụ cướp của giết người trên xe taxi, điều này cũng sai lệch quá nhiều so với phương hướng của chúng tôi lúc ban đầu rồi?Nhưng vấn đề là Lý Mạt đâu? Nếu cô ta cũng không phải bị Dương Hoài Minh bắt đi, vậy bây giờ cô ta đang ở chỗ nào đây? Trước đó chúng tôi vẫn luôn cho rằng Lý Mạt chưa đi vào cửa nhà đã bị Dương Hoài Minh bắt cóc, nhưng hiện giờ xem ra không những cô ta đã đi vào, hơn nữa ngay lúc đó cô ta còn rất bình thường.Bởi vậy mới nói phổ biến camera giám sát vô cùng quan trọng! Nếu ngày hôm đó camera trong khu dân cư có thể sử dụng bình thường, bây giờ tôi và Bạch Kiện cũng sẽ không cần phải ở đây đoán mò??Lúc trước tốt xấu gì cũng có phương hướng để điều tra, nhưng mà tình huống trước mắt là, cùng ngày đó Lý Mạt có thể ngồi trên bất cứ chiếc xe con nào chạy ra khỏi khu dân cư, mà cảnh sát căn bản không có thể điều tra tất cả từng chiếc xe một.“Bây giờ làm sao đây?” Tôi hơi bất đắc dĩ và hỏi Bạch Kiện.Anh ta ngẫm nghĩ rồi đáp: “Bây giờ hai vụ án này không thể nhập làm một để điều tra, bởi vì truy theo mặt ý nghĩa một cách nghiêm túc, ngoại trừ việc Lý Mạt của vụ thứ nhất từng ngồi xe của người bị hại của vụ án thứ hai ra, không có mối liên hệ nào khác. Cho nên bây giờ chúng ta chia người thành hai tổ, một tổ quay về tiếp tục điều tra vụ án mất tích của Lý Mạt, tổ còn lại ở lại điều tra vụ cướp của giết người trên xe taxi này... Suy cho cùng vụ án này đúng thật là đã chết người rồi.”Tôi cũng không ngờ điều tra vụ “Vợ người ta mất tích”, lại còn có thể liên lụy ra một vụ cướp của giết người khác! Hiện giờ xem ra Bạch Kiện đã tính toán đặt trọng điểm lên vụ án thứ hai trước, bởi vì xét đến cùng, cho tới bây giờ, cũng không ai có thể xác định rốt cuộc Lý Mạt này còn sống hay đã chết.Cuối cùng thật sự không còn cách nào, tôi và Đinh Nhất cũng chỉ đành về trước, hi vọng có thể tìm thấy trong nhà Đào Lượng có một thứ mà Lý Mạt yêu quý nhất, để xác nhận cô ta đã chết hay chưa.Nhưng cơ hội thành công của biện pháp này nhỏ đến đáng thương, bởi vì không ai biết Lý Mạt còn sống hay đã chết! Mặc dù cô ta đã gặp điều không may, nhưng nếu không tìm đúng đồ vật, chúng tôi cũng không thể xác định được điều gì cả...Khi gặp lại Đào Lượng lần nữa, tôi phát hiện cả người anh ta đều tiều tụy không ít, thoạt nhìn giống như là mấy ngày mấy đêm không ngủ. Khi tôi hỏi anh ta có biết đồ vật nào vợ mình yêu thích nhất hay không, ấy thế mà vẻ mặt anh ta mờ mịt suy nghĩ rất lâu.Tôi không khỏi âm thầm thở dài trong lòng, xem ra Đào Lượng này quả thực chẳng hiểu vì mình cho lắm, đồ vật vợ yêu quý là gì cũng không thể nói được. Cuối cùng anh ta đành phải dẫn mấy chúng tôi đến văn phòng của Lý Mạt, muốn tìm trong đó thử xem trước, có lẽ có thể tìm ra cái gì cũng không biết chừng!!Nhìn xếp đặt trong văn phòng của Lý Mạt, dã tâm của người phụ nữ xinh đẹp này đúng thật là không nhỏ, còn có vài giấy tờ liên quan đến quản lý công ty. Chẳng qua đáng tiếc là, mấy thứ này rõ ràng cũng không phải thứ cô ta yêu nhất, tôi không cảm giác được bất cứ cái gì trên đó cả.Cuối cùng có tấm ảnh chụp một nhà ba người trên bàn làm việc hấp dẫn tầm mắt của tôi, đó chắc là ảnh chụp với cha mẹ hồi Lý Mạt lên cấp hai. Lúc ấy cô ta ngây thơ hồn nhiên, tôi tin nếu không phải vì chuyện của cha mẹ, bây giờ cô ta chắc không mang dáng vẻ hiện giờ.Hơn nữa Lý Mật đặt khung hình ở văn phòng của cô ta mà không phải ở nhà, chứng minh trong lòng cô ta vẫn luôn rất nhớ cha mẹ của mình, đồng thời cũng chứng minh cô ta cũng không có tình cảm gia đình gì đối với ngôi nhà cùng chung sống với Đào Lượng... Nếu không bức ảnh này sẽ không xuất hiện ở đây.Vì thế tôi ngập tràn hi vọng đưa tay về phía bức ảnh kia... Kết quả lại chẳng cảm nhận được cái của khỉ gì! Chẳng lẽ là tôi suy nghĩ nhiều ư? Loại chuyện này giống như đánh bạc, xác suất thắng thua không cân bằng, đúng là làm tôi cũng bất đắc dĩ mà.Không có cách nào, nếu bây giờ trong văn phòng của Lý Mạt đều không có cái gì, vậy chỉ có thể gửi hi vọng vào trong nhà bọn họ. Sau đó tôi bèn đề nghị đi cùng Đào Lượng về nhà xem thử, anh ta nghe xong thì đưa ba chúng tôi về nhà ngay.Khu dân cư nhà Đào Lương tôi đã nhìn thấy trong video giám sát vô số lần, hôm nay tự mình tới đây mới phát hiện nhà ở đây thực sự rất xa hoa, nếu có thể có một căn nhà như vậy, dù tôi ngủ cũng có thể cười tỉnh... Đấu giống hai căn ở chỗ giao nhau giữa thành thị và nông thôn mà chú Lê bảo tôi mua về kia! Đúng là vận mệnh con người, sổ trời đã định mà!Lúc tôi đang cảm khái dạt dào, xe đã chạy đến trước cửa căn biệt thự độc lập của nhà Đào Lượng. Sau khi xuống xe tôi phát hiện thật ra đằng trước đằng sau nhà Đào Lượng đều tự lắp đặt thêm camera giám sát, nếu không phải hôm đó khu dân cư cúp điện, chắc hẳn đã có thể quay được rành mạch từng hành động của Lý Mạt.