“Nếu anh ta không đồng ý ở lại núi Cửu Phong, mà chọn ra đi, thì giang sơn hàng vạn dặm của trái đất, chắc chắn sẽ có một bộ phận phải thuộc về anh ta.”
“Ha ha, được được được, Tô Thương, cảm ơn cháu vì đã gây dựng được một chỗ dựa trong tương lai cho núi Cửu Phong.”
Thiên Niên Sát vô cùng cảm kích Tô Thương, sau đó nghi ngờ nói: “Không phải cháu vừa mới nói, có hai nguyên nhân à, vậy nguyên nhân thứ hai là gì vậy?”
“Nhân phẩm.”
Tô Thương không giấu diếm chút nào nói: “Nếu nhân phẩm không đứng đắn, bảo sao nghe vậy, cho dù có thể chất, cũng khó mà trở thành người có năng lực được.”
“Tên Từ Nhị này, đúng đắn đúng mực không sợ cường quyền, tính cách này cháu rất thích.”
Tô Thương nói tiếp: “Cái quỳ cuối cùng của anh ta, cũng có thể nhìn ra anh ta hiểu ý của cháu, trong lòng có chút biết ơn.”
“Nếu không có cái quỳ vừa nãy, có lẽ cháu sẽ quay lại giết anh ta, thu hồi Long khí lại.” Tô Thương nghiêm túc nói.
Ban cho Từ Nhị Long khí, Tô Thương đã rút một nửa bên cơ thể của Khuê Long ra.
Tuy Tô Thương giữ lại là vô dụng, nhưng thứ này lại khá khó để có được, nếu Từ Nhị không xứng đáng, đương nhiên anh ấy sẽ thu hồi lại.
Nhưng bây giờ xem ra, sự phán đoán của anh ấy cũng không sai, Long khí và Thăng Long Quyết đều ban cho Từ Nhị, tương lai nhất định sẽ có thu hoạch.
“Ông nội Thiên.”
Sau khi nói xong chuyện của Từ Nhị, Tô Thương liền nói: “Chút nữa cháu phải rời khỏi núi Cửu Long rồi, trước khi đi cháu muốn thăm Tuyết Nhi lần nữa, mọi người đi làm việc đi, sau khi gặp nhau, thì cháu cũng phải đi đây.”
“Ừm, được.”
Thiên Niên Sát gật đầu nói: “Vậy Tô Thương này, chúng ta sẽ không tiễn cháu nữa, chúc cho linh khí của cháu sẽ hồi phục thành công.”
Nói xong, Thiên Niên Sát liền dẫn mấy vị phong chủ rời đi.
“Quách Ý, Nam Cung Ngự, hai người không cần phải đợi tôi, mau trở về nhà họ Tô ở Giang Bắc trước đi.”
Tô Thương dặn dò: “Sau khi thăm Tuyết Nhi xong, tôi sẽ về núi Côn Luân một chuyến trước, sau đó sẽ đến Giang Bắc tụ họp với hai người.”
“Vâng!”
Quách Ý và Nam Cung Ngự thi nhau hành lễ, lễ phép trả lời, sau đó bóng người của bọn họ biến mất ngay tại chỗ.
Sau khi tất cả mọi người rời đi, Tô Thương nhún người bay lên, xuyên qua thác nước, rất nhanh đã tới được trong động băng.
Thiên Sơn Tuyết còn đang ngủ say, một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, khiến người khác si mê.
Tô Thương đứng ở bên cạnh Thiên Sơn Tuyết, khuôn mặt tràn đầy sự yêu thương, mấy phút sau mới lưu luyến không nỡ rời xa.
Sau đó.
Tô Thương liền nảy ra một suy nghĩ, anh ấy lấy tháp Hư Không ra, trong nháy mắt có hàng vạn luồng ánh sáng chiếu xuống, bảo vệ xung quanh người anh ấy.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Chương 1798
Chương 1798