TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên Minh
Chương 1844

Chương 1844:

“Bốp…

Dương Định Siêu không kiên nhẫn, lúc này tiến lên một bước, sau đó tát mạnh một cái.

“Á , Tư Đồ Chí Khang vừa rồi còn hò hét trâu bò, trực tiếp bị cái tát này đánh bay về sau.

Anh ta vừa định đứng dậy, Dương Định Siêu lại đi tới trước người, tát anh ta thêm cái nữa.

“Bốp..”

Tư Đồ Chí Khang bay ngược vê sau lần hai, bây giờ lúc rơi xuống đất phun ra máu tươi, răng đều đã rụng mấy cái.

Trong lòng anh ta tràn ngập bi phẫn và không cam lòng, giận dữ hét: “Dương Định Siêu…”

“Râm..”

Bây giờ Dương Định Siêu cầm khẩu súng ngắn trong tay, bắn một phát ngay bên cạnh Tư Đồ Chí Khang, sau đó lạnh lùng nói: “Anh lại ầm ĩ nữa, tôi diệt anh!”

Tư Đồ Chí Khang vốn định nổi bảo, lúc này không thể không nuốt nửa câu sau trở vào.

Bởi vì anh ta biết rõ, loại người như Dương Định Siêu nói được là làm được, anh ta lại nói lời vô nghĩa, Dương Định Siêu tuyệt đối sẽ giết chết anh tai “Cảm giác thế giới yên tĩnh, thật tốt.”

“Đúng không, Bùi Nguyên Minh.”

Dương Định Siêu ra hiệu bằng tay, ý bảo những người khác đi bắt giữ Uông Linh Đan, mà anh ta thì vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Bùi Nguyên Minh.

Lúc trước hai người giao đấu một lần, Dương Định Siêu cũng biết Bùi Nguyên Minh khó đối phó.

Cộng thêm sư tử vô thỏ cũng dùng toàn lực, lúc này Dương Định Siêu không có một chút ý khinh thường Bùi Nguyên Minh.

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, không có ý ngăn cản đám người đàn ông vạm vỡ mặc âu phục, mà tràn ngập hứng thú đánh giá Dương Định Siêu.

“Haizz, xong đời!”

“Linh Đan sắp rơi vào tay Chân Vũ Long rồi”

“Bùi Nguyên Minh cũng sẽ chết chắc!”

Tư Đồ Chí Khang đang che mặt ở trên đất, lúc này không nhịn được thở dài một tiếng.

Đồng thời anh ta vô cùng khinh bỉ Bùi Nguyên Minh.

Không phải là tên nhóc cậu vừa rồi còn làm ra vẻ sao? Chẳng phải không cần tôi che chở à?

Sao lúc này có người muốn đi bắt Uông Linh Đan, cậu ngay cả rắm cũng không dám đánh?

Đúng là đồ nhát chết!

Bùi Nguyên Minh này, quả thực không phải là đàn ông!

Có lẽ đã là thái giám!

Tư Đồ Chí Khang hoàn toàn quên mất lúc này ngay cả mình cũng không dám cử động, trong lòng tràn ngập khinh bỉ đối với Bùi Nguyên Minh.

Trái lại vẻ mặt Dương Định Siêu lạnh lùng nhìn Bùi Nguyên Minh, nói: “Họ Bùi, quả nhiên cậu là người thông minh”

“Lúc này cậu còn dám phản kháng, sẽ chỉ khiến cậu càng chết thảm hơn mà thôi!”

“Nếu tôi là cậu, bây giờ tôi sẽ lựa chọn tự sát, bởi vì đó là kiểu chết dứt khoát nhất!”

Khi nói chuyện, anh ta lấy ra một thanh dao.

găm, trực tiếp đâm xuống mặt đất trước mặt Bùi Nguyên Minh, vẻ mặt châm chọc.

Trải qua bài học lần trước, tuy Dương Định Siêu coi trọng thân thủ của Bùi Nguyên Minh, nhưng không nghĩ rằng anh là đối thủ của mình.

Ở dưới cái nhìn của Dương Định Siêu, chỉ cần mình dùng toàn lực ứng phó, có thể giải quyết tên nhóc này chỉ trong vài phút.

Đương nhiên Bùi Nguyên Minh tự sát thì càng tốt hơn, anh ta đỡ phải tốn chút sức lực.

Bùi Nguyên Minh không đáp lời, mà lạnh nhạt nhìn về phía sân sau.

“Rầm rầm rầm…”

Sau khi mười mấy người đàn ông vạm vỡ mặc âu phục đi vào sân sau, chỉ trong nháy mắt có một bóng dáng cao gầy màu trắng đi ra, giơ chân đá bay mười mấy người đàn ông vạm vỡ mặc âu phục.

Lúc mười mấy người đàn ông vạm vỡ mặc âu phục này rơi xuống đất, cả đám đều gấy tay gấy chân, căn bản không đứng dậy nổi, chỉ còn sức lực kêu rên và vùng vẫy.

Dương Định Siêu bị dọa nhảy dựng lên, trên gương mặt tràn ngập vẻ khó tin: “Tân Ý Hàm?”

Tư Đồ Chí Khang cũng nhận ra Tần Ý Hàm, lúc này anh ta hít vào một hơi khí lạnh, không nghĩ ra vì sao thiên kiêu của phân hội trưởng Long Môn thủ đô sẽ xuất hiện ở nơi này.

Nhưng mà anh ta nhanh chóng hiểu rõ, vì sao Bùi Nguyên Minh dám hung hãn như thết Hóa ra là có Tân Ý Hàm làm chỗ dựa vững chắ!

c Chỉ trong nháy mắt, Tư Đồ Chí Khang đã khinh bỉ Bùi Nguyên Minh tới mức cực hạn.

Một người đàn ông ăn cơm chùa thì có thể ăn trâu bò như vậy, có thể lưu truyền ngàn năm!

Đọc truyện chữ Full