TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên Minh
Chương 1855

Chương 1855:

Mười hai giờ đêm, hẳn là thời gian ăn khuya.

Vào thời điểm này, nhà hàng ở thủ đô nên sớm đóng cửa, nhưng lúc Bùi Nguyên Minh tới, thì phát hiện nơi này đèn đuốc sáng trưng, lần thứ hai được Uông Vĩ Thành bao hết.

Bây giờ Uông Vĩ Thành ngồi ở chính giữa đại sảnh, đang thật cẩn thận cắt miếng thịt bò ở trước mặt.

Ông ta ăn rất kỹ lưỡng, ăn rất thong thả, giống như đang nhấm nháp mùi máu tươi trong miệng.

Trừ chuyện đó ra, bên cạnh ông ta còn có một ông cụ mặc đồ xanh nhìn y như thần tiên, trong tay ông cụ là một cây phất trần, cầm một bản “Đạo Đức Kinh” lật xem.

Nếu không phải màn hình điện thoại trước mặt ông ta thỉnh thoảng sáng lên, có lẽ sẽ khiến người ta cảm thấy ông ta là thần tiên không ăn khói lửa nhân gian.

Bùi Nguyên Minh tùy ý kéo ghế ngôi đối diện Uông Vĩ Thành, thản nhiên ngồi xuống, gọi một bát mì.

Đợi nhân viên phục vụ đưa mì lên, Bùi Nguyên Minh mới câm lấy đũa, vừa ăn vừa mở miệng nói: “Ông Uông, không biết hơn nửa đêm rồi còn có gì chỉ bảo?”

So với lần gặp mặt trước không ai bì nổi, lúc này vẻ mặt Uông Vĩ Thành nhiệt tình hơn nhiêu.

Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh chỉ gọi một bát mì, ông ta vung tay lên, chỉ thấy có nhân viên phục vụ bưng cao lương mỹ vị đã sớm chuẩn bị xong lên.

Đợi đồ ăn đều được chuẩn bị tốt, Uông Vĩ Thành mỉm cười nói: “Nếu cậu Bùi còn chưa ăn cơm, có thể thử mấy món này xem có hợp khẩu vị không.”

“Nếu cậu không thích, cứ việc mở miệng, chỉ cần là món cậu nghĩ tới, tôi tin đầu bếp đều có thể làm được.”

Tuy vô cùng nhiệt tình, nhưng ông ta không có ý định giới thiệu thân phận của đạo nhân mặc đồ màu xanh.

Bùi Nguyên Minh cầm chiếc đũa, lẩm bẩm: “Tôi không có hứng thú với món khác, một bát mì là được”

“Dù sao bắt người tay ngắn, căn người miệng mềm, con người tôi sợ nhất chính là nợ ân tình như vậy!”

Khi nói chuyện Bùi Nguyên Minh còn lấy ba trăm năm mươi nghìn ra đặt lên bàn, nói lên đây là tiên mì anh thanh toán.

Cảnh tượng này khiến đồng tử của Uông Vĩ Thành hơi co rút.

Mà đạo nhân mặc đồ xanh đang nhìn “Đạo Đức Kinh” bên cạnh ông ta lúc này cũng ngẩng đầu lên nhìn Bùi Nguyên Minh một cái, trên mặt lộ vẻ chán ghét.

Rất rõ ràng, ông ta không thích người trẻ tuổi không hiểu cấp bậc lễ nghĩa như Bùi Nguyên Minh chút nào.

Mà Uông Vĩ Thành nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh một lát xong, trong lòng cũng có chút bực bội.

Sáu thế tử của thủ đô ông ta đều từng gặp.

Tạ Doãn Thần bảo thủ, Trầm Trí Đạt tao nhã, Chân Vũ Long dã tâm siêu quần…

Bất cứ là một thế tử cậu chủ nào, đều có tính cách của mình.

Nhưng không một ai có tính cách giống như Bùi Nguyên Minh, khiến người ta có cảm giác chó cắn rùa đen, không thể nào xuống tay.

Nếu chẳng phải không có biện pháp, Uông Vĩ Thành căn bản không có hứng thú tiếp cận Bùi Nguyên Minh.

Dù sao chuyện lệnh bài của phân hội trưởng lần trước đã khiến ông ta chịu thiệt lớn.

Cho nên hiện giờ lúc Uông Vĩ Thành đối mặt với Bùi Nguyên Minh, vô cùng kiêng kị.

Nhưng nhớ tới hôm nay là có việc cầu người ta, Uông Vĩ Thành không thể không lộ ra tươi cười, nói: “Bùi Nguyên Minh, cậu làm việc thẳng thắn trực tiếp như vậy, làm việc tùy tâm tùy ý như thế, có thể nói rõ tính tình cậu thẳng thắn, trực tiếp, hơn nữa tính cách như vậy, là thứ tôi thưởng thức nhất”

“Bởi vì người trẻ tuổi như vậy, khiến người ta càng thích hơn những người tự cho là đúng đa mưu túc trí”

“Chỉ có thể nói lên, Trường Giang sóng sau đè sóng trướ!

c Nói tới đây, Uông Vĩ Thành làm bộ liên tục cảm khái.

“Nói thật, bây giờ tôi có chút hiểu rõ, vì sao con gái tôi xem trọng cậu như vậy rồi.”

Bùi Nguyên Minh nghe thấy thế, tay cầm đũa dừng một lát, nói: “Vậy thì phải cảm ơn phó hội trưởng Uông khích lệ”

“Không biết lệnh bài phân hội trưởng lần trước dùng có tốt không?”

“Cầm nó, ông có thuận lợi trở thành hội trưởng hay không?”

Đọc truyện chữ Full