TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên Minh
Chương 1858

Chương 1858:

“Bốp!”

Bây giờ Bùi Nguyên Minh trực tiếp hắt nước lên mặt Uông Vĩ Thành, vẻ mặt lạnh nhạt: “Ngại quá, kính rượu tôi không uống, rượu phạt tôi cũng không uống”

“Rầm!”

“Tiểu bối!”

“Cậu quá làm càn đây!”

Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh vậy mà hắt chén trà lên mặt Uông Vĩ Thành, đạo trưởng mặc đồ xanh vẫn luôn im lặng vỗ mạnh bàn.

“Bốp” một tiếng, cái bàn vỡ vụn, đồ trên bàn đều rơi hết xuống đất.

Bùi Nguyên Minh lùi về sau nửa bước, trên người không nhiễm một hạt bụi.

Động tác của Uông Vĩ Thành thì chậm hơn một chút, có chút mặt xám mày tro.

Trên mặt đạo trưởng mặc đồ xanh này xuất hiện chút xấu hổ, nhưng ông ta nhanh chóng che giấu cảm xúc của bản thân thật tốt, sau đó hùng hổ nói với Bùi Nguyên Minh: “Người trẻ tuổi!”

“Tôi nhìn cậu lâu lắm rồi!”

“Cũng đã nhịn cậu từ lâu!”

“Cậu đúng là không biết mấy chữ trời cao đất rộng viết như thế nào!”

“Tuy tôi không biết rốt cuộc cậu lãy đâu ra tự tin, tự xưng là có thể giải quyết được vấn đề của cô Uông!”

“Nhưng cho dù cậu có thể giải quyết được hay không, hội trưởng Uông đều đã nói với cậu điêu kiện như vậy, còn tiếp đãi cậu long trọng như thế, vậy mà cậu từ chối?”

“Cậu phải biết, ở cái đất thủ đô này có không biết bao nhiêu người muốn bám lấy cành cao là hội trưởng Uông và bà Uông đều không làm được!”

“Cậu có vinh hạnh như thế, vậy mà không biết được sủng ái mà lo sợ, còn dám ở đây cố làm ra vẻ?”

“Nếu không phải bây giờ là xã hội luật pháp, với tính tình của tôi lúc còn trẻ, đã một chưởng đánh chết cậu!”

“Có chút công phu mèo cào thì cho rằng mình vô địch thiên hạ hả?”

“Cậu có tin một bàn tay của tôi có thể khiến cậu không bò nổi hay không?”

Lúc này đạo trưởng mặc đồ xanh này trợn tròn mắt với Bùi Nguyên Minh, đã không còn một chút tư thái của cao nhân thế ngoại nữa.

Ở trong mắt ông ta, Bùi Nguyên Minh chính là đại nghịch bất đạo, nên bị ông ta tùy tiện bóp chất.

Hơn nữa mục đích ông ta xuất hiện ở đây vô cùng đơn giản, đó chính là áp chế Bùi Nguyên Minh.

Mà Uông Vĩ Thành cảm thấy được ông ta có thể áp chế Bùi Nguyên Minh, đủ để nói lên, ông ta có thực lực và bản lĩnh không tệ.

Bùi Nguyên Minh đánh giá đạo nhân mặc đồ xanh này từ trên xuống dưới, mỉm cười nói: “Nhìn tư thế hô to gọi nhỏ của ông, hẳn là một nhân vật nào đó nhỉ?”

“Không biết ông thuộc công ty bảo vệ nào?”

“Khốn nạn!” Nghe thấy những lời Bùi Nguyên Minh nói, đạo nhân mặc đồ xanh tức tới mức toàn thân run rẩy, bộ dạng như ước gì có thể bóp chết Bùi Nguyên Minh: “Vậy mà cậu ngay cả tôi là ai cũng không biết?”

“Cậu có biết hay không, an toàn sau này của cậu, còn phải xem tâm trạng của tôi đấy!”

“Tư Đồ Chí Khang là tôi phái tới bảo vệ Uông Linh Đan thuận tiện bảo vệ cậu!”

“Cậu cẩn thận nghĩ lại xem, nếu cậu ở đây chọc giận tôi, cậu sẽ có kết cục gì?”

Lúc nói ra những lời này, vẻ mặt đạo trưởng mặc đồ xanh tự phụ.

Giống như Bùi Nguyên Minh nợ ông ta ân tình rất lớn.

Uông Vĩ Thành lạnh nhạt mở miệng nói: “Vị này là Thanh Hư đạo trưởng, là sư huynh của vợ cũ tôi.”

“Cũng chính là sư bá của Linh Đan!”

“Ngày hôm qua lúc Linh Đan cầu cứu Thanh Hư đạo trưởng, Thanh Hư đạo trưởng đã nói chuyện với tôi.”

“Tôi nói với ông ấy, nể mặt con gái tôi, ngay cả tên nhóc không biết tốt xấu bên cạnh con bé cũng bảo vệ cẩn thận đi”

“Đây coi như là chút tình thương của người làm ba như tôi rồi.”

“B7 Bùi Nguyên Minh giống như đã hiểu ra, đồng thời đánh giá Thanh Hư đạo trưởng này từ trên xuống dưới.

Vị này chính là sư phụ của Tư Đồ Chí Khang, lão đạo trăm tuổi trong truyền thuyết, đã tu luyện Bát Cực Quyền tới mức xuất thần nhập hóa.

Chỉ tiếc Tư Đồ Chí Khang quá phế vật, vị sư phụ này lại chẳng phân rõ đúng sai, có lẽ thực lực cũng không tốt chỗ nào.

Đọc truyện chữ Full