TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tìm Xác
Chương 1074: 1074

Tôi nghe Chiêu Tài cực kỳ khó chịu nói với lão Triệu: “Lần sau chúng ta tự mình đi chơi đi! Đi theo bọn họ chẳng ngơi nghỉ được chút nào.”

Tôi âm thầm cười khổ, cũng chẳng trách sao Chiêu Tài phàn nàn, lẽ nào là bởi vì khí chất độc đáo trên người chúng tôi cho nên mới đi đến đâu cũng gặp phải mấy chuyện kiểu này? Khi tôi đang miên2man suy nghĩ thì nghe người bên ngoài kêu to: “Tìm thấy hai người!” Nghe thế, chúng tôi vội vã chạy tới bờ biển, nhìn thấy mấy nhân viên cứu hộ đang khiêng hai cái xác bơi về phía bờ... Bọn họ từ từ tới gần bờ biển, tôi cũng đã cảm nhận được rõ ràng tàn hồn của một người chết trong đó. Nhưng bọn họ cũng không phải Phương Tổ và5Lưu Nghiến, mà là anh em của Lưu Tam đêm qua xuống biển đi tìm bọn họ, Lưu Mộc Căn và Lưu Mộc Khảm. Khi xác của hai người họ bị khiểng lên trên bờ, tất cả mọi người ở đây đều ồ cả lên... Như lời nhân viên cứu hộ vừa rồi xuống biển nói, lúc ở dưới biển suýt nữa bị xác hai người đó doạ chết!! Chỉ thấy hai con6hàng này đều trợn trừng mắt, bóp chặt lấy cổ đối phương, dù người đã chết vẫn quyết không buông tay. Vừa rồi lúc tìm thấy bọn họ dưới biển, nhân viên cứu hộ định bẻ tay bọn họ ra, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ, bởi vì tay bọn họ bấu chặt cứng! Chỉ xem tình trạng của xác, đúng là không rõ hai người họ rốt cuộc bị chết đuối, hay5là bị đối phương bóp chết? Tôi thấy đến giờ hai cái xác này vẫn ở tư thế bóp chặt cổ đối phương, trong lòng rất khó hiểu, không phải họ là anh em ư? Tại sao lại bóp cổ lẫn nhau ở dưới nước chứ?

Bởi vì xác vẫn luôn bị cảnh sát bao vây, nhóm chúng tôi chỉ có thể bị ngăn bên ngoài, cho nên ký ức tàn hồn mà tôi3cảm nhận được rất hạn chế, trừ mấy đoạn ngắn lẻ tẻ ra, không cảm nhận được gì nữa.

Nhưng dù sao bây giờ chúng tôi cũng đang ở nơi khác, tất nhiên Bạch Kiện cũng không thể bảo người ta nể mặt mũi anh ta, hơn nữa trước đó chúng tôi cũng đã nói mặc kệ chuyện không liên quan đến mình, nếu cảnh sát địa phương đã ra mặt, vậy chắc hắn cũng không có việc của chúng tôi nữa.

Tuy nhiên chú Lê lại nói, xác của Phương Tổ và Lưu Nghiên sẽ không dễ dàng tìm được đâu, cái chết của họ hơi kỳ quặc... Không biết rõ ràng hai người họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ e rất khó tìm ra xác dưới biển.

Lúc nhóm Đồng Kiến Phi chơi với chúng tôi cũng biết thân phận của chú Lê, lúc này cậu ta nóng lòng tìm được xác của bạn, nên cậy nhờ chú Lê có thể giúp tìm kiếm hai người Phương Tổ và Lưu Nghiên giúp hay không.

Chú Lễ hơi khó xử nói: “Không phải chúng tôi không muốn giúp, chỉ là bây giờ cả xác chúng tôi cũng không thể tới gần, cho nên căn bản không có cách nào giúp cậu...”.

Đồng Kiến Phi nghe ra ý tứ trong lời nói của chú Lê, mắt sáng ngời nói: “Ý của đại sư có phải là chỉ cần có thể cho các người tới gần xác, là có thể giúp tôi tìm được bạn của mình không?”

Chú Lê gật đầu đáp: “Nếu để chúng tôi xem xét kỹ xác, có lẽ sẽ biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với bọn họ ở dưới biển...” Sau đó Đồng Kiến Phi đi tìm cảnh sát phá án, đề xuất có thể để chúng tôi xem xét xác hay không? Lúc này cảnh sát địa phương đang chuẩn bị đưa xác của anh em họ Lưu đi, cho nên từ chối thẳng Đồng Kiến Phi.

Đồng Kiến Phi ngăn cản xe cảnh sát không cho đi, sốt ruột nói với cảnh sát: “Chúng tôi chỉ muốn xem xác một chút, chỉ như vậy mới có thể tìm được bạn của tôi, tôi bảo đảm chúng tôi sẽ không làm gì với xác đâu! Nhưng nếu anh không cho tôi xem, tôi sẽ đi khiếu nại các anh tới quá muộn, làm chậm trễ thời gian cứu hộ tốt nhất!!”

Trên thực tế, cảnh sát tới muộn cũng không thể trách họ, rốt cuộc đường sá ở chỗ này không thuận tiện, hơn nữa bọn họ lại không phải nhân viên cứu hộ chuyên nghiệp. Tuy nhiên lời thì nói thế thôi, nhưng nếu có người khiếu nại thì họ cũng không yên ổn, cho nên cảnh sát kia nghe Đồng Kiến Phi nói xong, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi. Tiếp đó anh ta đồng ý có thể cho chúng tôi mười lăm phút xem xác, nhiều hơn nữa sẽ chậm trễ thời gian trở về. Tôi nghe thể thì ra hiệu bằng mắt cho Đồng Kiến Phi, nói cho cậu ta mười lăm phút đã đủ rồi.

Khi tôi nhìn thấy Lưu Mộc Căn và Lưu Mộc Khảm một lần nữa, bọn họ vẫn còn duy trì tư thế lúc lên bờ, phỏng chừng kiểu gì cũng phải chờ cái xác hết cương cứng, hai con hàng này mới có thể buông tay nhau ra.

Cùng lúc đó, ký ức khi còn sống của Lưu Mộc Khảm ùa vào trong đầu tôi, nhưng điều khiển tối trăm triệu lần không ngờ tới là, ba anh em họ Lưu này lại làm ra hành động đen tối hiểm độc như vậy... Trong trí nhớ của Lưu Mộc Khảm, thời trẻ bọn họ đều kiểm ăn dưới biển, tuy kiếm được không ít, nhưng cũng đích thực là vất vả. Sau đó, ngành du lịch địa phương lục tục bắt đầu phát triển, bọn họ đỏ mắt với những người kiếm được món tiền lớn dựa vào ngành này. Suy cho cùng, so sánh với những người kia, bản thân xuống biển bắt hải sản thật sự là quá vất vả. Vì thế ba anh em họ cũng học người khác tự mình mở trang trại. Nhưng vì không biết cách kinh doanh, cuối cùng ném đi hết tiền đầu tư của cả ba người. Khi ba người hết đường xoay sở, đột nhiên có một bãi tắm xảy ra chuyện, một bé trai mười ba tuổi bị sóng đánh vào vùng biển sâu, nhưng vì khu vực kia sóng to gió lớn, cho nên không ai dám đi.

Cha của đứa bé đưa ra thù lao mười ngàn nhân dân tệ, chỉ cần có ai đến vùng biển sâu đưa con trai mình về là được. Vì thế đám Lưu Tam thấy tiền sáng mắt, xung phong nhận việc.

Đương nhiên ba anh em họ không chỉ biết bơi, dựa vào bản lĩnh nắm mây bắt gió dưới biển thời trẻ, họ nhanh chóng tìm được bé trai đó, nhưng vì cứu chậm nên bé trai đã chết đuối. Cha mẹ đứa trẻ hết sức đau buồn, nhưng vẫn trả cho bọn họ mười ngàn tệ đã hứa hẹn trước đó cho Lưu Tam. Suy cho cùng, tốt xấu gì người ta cũng coi như đã tìm được xác của con trai về rồi.

Cũng bắt đầu từ khi đó, ba bọn chúng đã nhận ra một cơ hội làm ăn, đó chính là kiếm tiền từ người chết... Như vậy nhanh có tiền, xuống biển là có thể kiếm được mười ngàn, hai mươi ngàn, không phải ngon hơn cặm cụi vật lộn nhiều sao?

Nhưng chuyện như thế sao mà mỗi ngày đều có được? Cho dù là vào mùa du lịch cao điểm, một tháng cũng không gặp một vụ! Cuối cùng ba anh em này nghĩ ra một kế bẩn để kiếm tiền... Đó là trước tiên mai phục ở dưới biển, nhìn thấy du khách đến gần vùng biển sâu, bọn chúng kéo người xuống dìm chết dưới biển sâu, sau đó lại giấu tạm ở đá ngầm gần đó, chờ khi có người bỏ tiền ra để tìm xác, bọn họ lại đến lấy xác đi.

Về sau mỗi tháng bọn chúng để làm như vậy một hai lần, thời gian dài, vùng biển ở khu vực này lan truyền tin đồn đáng sợ có ma da kéo chân người, thế cho nên một số khách du lịch địa phương không dám đến chơi. Sau đó, một số bãi biển có quy mô lớn đã đầu tư dựng một lớp lưới dưới biển, có thể ngăn khách du lịch vô tình bơi ra vùng biển sâu. Bởi vậy một số hướng dẫn viên du lịch biết tình hình sẽ đưa khách du lịch đến bãi tắm như vậy để chơi, cũng chính là bãi tắm đông người mà chúng tôi tới đầu tiên.

Đọc truyện chữ Full