Thấy chú Lê sa sầm mặt, tôi hỏi dò: “Có phải người chết không?”
Chú Lê ngẩng đầu nhìn tôi: “Hả? Hôm đó cháu cũng đi mà?! Sao có xác chết dưới2đất mà cháu không phát hiện ra?” Tôi tỏ vẻ vô tội: “Hôm đó cháu không cảm nhận được sự tồn tại của các chết... Hơn nữa đó là trường học,5ai lại dời mộ đến đấy!”Chú Lê lại gõ gáy tôi một phát nữa: “Vậy ngộ nhỡ trước khi xây trường, ở đó có mồ mả tổ tiên thì sao? Không6chỉ thế, nhỡ lúc xây trường học, có một ngôi mộ không chủ, không ai nhận nên bị san bằng thì sao?” Tôi vội vàng nói: “Nhưng hôm đó cháu thật5sự không cảm nhận được! Nhỡ đâu hồn phách người ta đầu thai rồi thì sao? Ôi chao... Thôi đừng nghĩ linh tinh nữa, đi thì biết! Cháu không tin, chẳng3nhẽ đào ra zombie ngàn năm chắc?” Tuy nói thế nhưng trong xe, chúng tôi vẫn thấy thấp thỏm trong lòng. Dù thế nào thì hôm qua cũng coi như sơ suất. Mong là chuyện không nghiêm trọng lắm, bằng không thì “miệng phun ngà voi” của chú Lê cũng không che nổi rồi.Chúng tôi vừa đến thì thấy người đứng đông nghịt, chiêng trống vang trời, nào công nhân công trường, nào người ngoài hóng chuyện, còn có máy đào đất to kềnh càng, bâu kín cả hiện trường.Nhờ trợ lý của Thẩm Vạn Tuyền mở đường, chúng tôi mới đi qua được đến chỗ hiện trường. Lúc đến gần, chúng tôi mới thấy một cái thùng sắt dài một mét rộng bảy mươi phân màu tối. Nói màu tối là vì sơn trên thùng đã phải đi gần hết, không nhận ra màu ban đầu.Nhìn cái thùng thì thấy chắc không liên quan gì đến đồ cổ. Nhìn sắc mặt Thẩm Vạn Tuyền thì không khó nhận ra rằng ông ta đã biết đây là thứ gì. Phải nói là Thẩm Vạn Tuyển là người rất thâm trầm, xảy ra chuyện thể này nhưng ông ta vẫn không hề tỏ ra mất hứng, nói năng lại cẩn trọng hơn... Cứ thế chú Lê lại càng ngại mở lời chữa cháy. Chúng tôi đành chuyện đến đâu hay đến đấy vậy, xử lý xong rồi nói. Cái làm người ta thấy lạ là chiếc thùng này không có âm khí, tôi đến rất gần mà không cảm nhận được gì. Bảo bên trong có xác chết thì trời sập tôi cũng không tin. Chú Lê quay lại nói với Thẩm Vạn Tuyền: “Thẩm tổng, phiền ngài sơ tán mọi người đi!!! Cứ bu lại thế này thì không làm gì được. Nếu quả thực là xác chết thì kiểu gì lát nữa cảnh sát cũng đến, khi đó e là ảnh hưởng không tốt.” Thẩm Vạn Tuyền vội vàng gật đầu, quay lại dặn dò trợ lý. Tiếp đó vài giám đốc dự án và công nhân công trường đi sơ tán các nhân viên không liên quan, sau đó cùng nhau rời đi.Thấy mọi người cũng đi bớt kha khá, chúng tôi mới từ từ lại gần. Giờ tôi mới thấy trên thùng sắt có dấu sơn màu trắng nhìn như “nhóm” gì đó. Lúc nãy ở xa quá tôi không thấy rõ, giờ chẳng hiểu sao tôi lại thấy cái thùng này quen quen? Thế nhưng nhất thời tôi lại không nhớ ra đã thấy nó ở đâu.Đinh Nhất mở nắp thùng, một mùi khó ngửi bốc lên. Nói là khó ngửi là vì so với mùi tanh tưởi của xác thối, mùi này vẫn còn đỡ hơn nhiều...Đến tận giờ, tôi vẫn không nghĩ rằng thùng sắt đó đựng xác người, thế mà khi nhìn vào trong, tôi sững sờ... Trong thùng là một bộ xương người co lại, quần áo vụn nát nhưng vẫn có thể thấy được đó là áo phông và quần bò.Chú Lê cũng sầm mặt, quan sát cẩn thận cái xác trong thùng mãi rồi mới nói: “Gọi cảnh sát đi!” Tôi tự nhiên quay lại lườm: “Chú còn có ý kiến xây dựng gì không?” Chú Lê đứng lên đi một vòng quanh thùng, cảm thấy khó hiểu: “Đây là một bộ xương rất sạch sẽ, không có âm khí, không có oán khí, thậm chí mùi cũng không nồng...” Chú Lê liếc nhìn Thẩm Vạn Tuyền đứng thật xa, sau đó nhỏ giọng bảo tôi: “Cùng lắm sau đó làm một cái lễ là được...”Tôi nhún vai: “Cũng chỉ còn cách đó thôi!” Tôi cũng tò mò, chẳng lẽ người kia chết rồi không có tí oán khí nào sao? Nhìn tư thế này thì nói người đó tự nhiên chết chắc không ai tin! Bị người ta giết còn an tâm lên đường đầu thai... Thật hiếm có. Sau đó, Thẩm Vạn Tuyền gọi điện cho cảnh sát. Dù sao cũng là mạng người, không thể làm qua loa được. Cảnh sát xuống xe, hóa ra lại là Viên Mục Dã. Cậu ta thấy tối thì sững sờ, sau đó nhanh chóng đi về phía này. “Giờ có thể phá án độc lập rồi à?” Tôi nở nụ cười hỏi. Viên Mục Dã lắc đầu cười: “Tôi đã có thể phá án độc lập từ trước rồi, đừng nói tôi như sinh viên cảnh sát vừa tốt nghiệp chứ! Sao anh lại ở đây?”Tôi cũng thở than: “Đừng nói nữa. Đây chỉ là một công trường vừa khởi công, thế mà lại đào ra một bộ xương người chết... Trước chúng tôi đã xem phong thủy ở đây, bất ngờ là không thấy vấn đề gì?” Viên Mục Dã tỏ vẻ không thể tin được: “Không thể thế chứ?! Anh không cảm nhận được xác chết chôn bên dưới à?”Tôi thở dài: “Ai nói điều làm chó!”Viên Mục Dã nói với tôi rằng cục cử cậu ta đến đây điều tra bởi vì đây là một bản án xưa cũ, nhìn tình trạng bộ xương chắc cũng phải từ hai mươi mấy năm trước rồi!Mặc dù xác mới được phát hiện những thông tin xung quanh chắc chắn đã từ hai mươi năm trước... Vụ án này đương nhiên là khó hơn vụ án phát sinh liên điều tra ngay, tôi có thể hiểu được vì sao bọn họ cử viên Mục Dã đến trước.Pháp y lấy được một bộ xương hoàn chỉnh từ trong thùng ra. Nhìn quần áo người chết và chiều cao, có thể đoán được đây có lẽ là nam giới.Khi xác chết phân hủy, dịch xác chết chảy ra đọng lại dưới đáy, ăn mòn một số thứ, tạo thành đống bùn nhão bầy nhầy kinh khủng. Nhân viên pháp y nói với Viên Mục Dã rằng cấu tạo của lớp bầy nhầy đó rất giống sợi bông, nhưng cụ thể là gì thì phải đưa về xét nghiệm mới biết được.