TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tìm Xác
Chương 1090: 1090

Nhưng nguy hiểm là nếu chúng ta không thể giúp anh ta hoàn thành nguyện vọng, hoặc có thể anh ta không chịu rời đi sau khi lễ kết thúc thì anh ta sẽ lập tức bị tan thành mây khói... Bởi vì qua lễ chiêu hồn, hồn phách2của TV anh ta bị cưỡng ép ngưng tụ lại, điều này làm tiêu tốn quá nhiều năng lượng so với những gì anh ta đang có, cho nên một khi anh ta không đi vào con đường luân hồi thì thần tiên cũng khó đảm bảo cứu nổi.5Vũ Khắc Bắc có hơi chần chừ, anh ta trầm mặc một lúc mới nói với chú Lê: “Cho dù không làm như thế, thì cậu ấy cũng dần dần tan biến, cứ như vậy thà rằng để cho cậu ấy thêm một cơ hội đầu thai lại lần6nữa...”.

Sau khi chú Lê trở về thì nói với tôi, chú ấy đã hẹn với Vũ Khắc Bắc xong, tối hôm nay sẽ tới phòng làm việc của anh ta làm lễ cúng tụ hồn. Bởi vì tôi với Đinh Nhất, Bạch Kiện đã từng đến phòng làm việc5của Vũ Khắc Bắc, nên chúng tôi mà đến bây giờ chỉ sợ anh ta sẽ nghi ngờ.

Vì vậy, để không bắt dây đồng rừng, chúng tôi chỉ có thể nhờ chú Lê ghi hình lại toàn bộ buổi lễ để chúng tôi xem... Vì thế chúng tôi và3Bạch Kiện mượn dụng cụ của cục để tiến hành truyền hình.

Những dụng cụ này có hạn chế về khoảng cách, cho nên tôi và Đinh Nhất chỉ có thể dừng xe ở bên ngoài phòng làm việc của Vũ Khắc Bắc, như vậy mới có thể thu hình được. Bạch Kiện đang điều tra tình huống của Cổ Tiểu Bân cho nên tạm thời chưa qua đây, vì vậy anh ta cho Viên Mục Dã đến giúp chúng tôi chỉnh dụng cụ. Sau khi sắp xếp xong, chú Lê dẫn Viên Mục Dã đi vào phòng làm việc của Vũ Khắc Bắc, bởi vì lần trước không đi theo nên lần này cậu ta mới tới giúp việc cho chú Lê.

Vũ Khắc Bắc thấy chú Lê đến thì giải tán các nhân viên đang làm việc, sau đó văn phòng chỉ còn một mình anh ta. Từ vẻ mặt thật sự rất khó để nhìn ra anh ta lo lắng bao nhiêu... Căn cứ vào bát tự mà Vũ Khắc Bắc cung cấp, tôi thấy ngày sinh này giống với ngày sinh của Cổ Tiểu Bân, chú Lê còn cố ý giơ tờ giấy đến trước ống kính để chúng tôi có thể nhìn thật rõ. Sau đó chú Lê bày một bộ sách dùng cho buổi lễ, rồi đốt bùa chú, chuồng dẫn hồn... Sau một hồi làm lễ, hồn phách đi theo Vũ Khắc Bắc dần hiện rõ bóng người... Đó là một thiếu niên có ánh mắt rất quật cường, mặc dù trước đó đã thấy hình trên hồ sơ học sinh của cậu ta, nhưng nhìn thấy tận mắt lại có cảm giác rất khác. Cậu ta vẫn giữ nguyên trang phục trước khi chết, đó là áo phông bên trong, sơ mi sọc xanh nhạt khoác ngoài, cậu ta có vẻ mê mang nhìn quanh bốn phía, tựa như không biết hôm nay là ngày tháng năm nào. Nhưng lúc cậu ta nhìn thấy Vũ Khắc Bắc, câu đầu tiên lại là: “Anh già đi nhiều rồi...”

Lúc này Vũ Khắc Bắc cũng đã đứng ngay tại chỗ, có lẽ anh ta không nghĩ rằng có thể thật sự nhìn thấy thiếu niên trước mặt, liên tục lẩm bẩm: “Cậu lại không hề thay đổi. Cậu vẫn như ngày xưa...”

Thiếu niên khẽ mỉm cười: “Anh già thật rồi... Không còn là thầy Vũ Khắc Bắc hăm hở khi đó nữa.”

Vũ Khắc Bắc liên tục lắc đầu nói: “Không! Tôi vẫn là tôi... Cho tới bây giờ vẫn không thay đổi, chưa bao giờ thay đổi...” “Anh có từng hối hận không?” Thiếu niên si ngốc nói. Nước mắt Vũ Khắc Bắc nhanh chóng chảy xuống nói: “Tôi đã từng hối hận..”

Thiếu niên nghe Vũ Khắc Bắc nói từng hối hận thì ánh mắt trở nên ảm đạm hơn, tự lẩm bẩm: “Thật may là em đã chết... Nếu không sớm muộn gì cũng kéo anh xuống nước...”

Vũ Khắc Bắc lại kích động nói: “Tôi chỉ hối hận... Tôi chỉ hối hận là lúc đầu không nên rời đi... Nếu không có lẽ bây giờ cậu cũng vẫn ổn.”.

“Em không trách anh... đây là số mệnh. Em biết năm đó anh cũng không sung sướng gì... Đừng suy nghĩ về em nữa, buông tay đi.” Thiếu niên sâu kín nói.

“Tôi không làm được! Mỗi buổi sáng tôi đều nhớ lại chuyện ngày xưa, nếu như lúc đó tôi không ích kỷ... Nếu như lúc ấy tôi nhanh chóng trở về... Nếu tôi làm vậy... có lẽ đã không xảy ra chuyện gì, hay ít nhất thì cậu cũng vẫn còn sống. Tôi không quan tâm việc có thể ở cùng với cậu hay không? Tôi chỉ muốn cậu còn sống... Đáng tiếc là trên đời này... không có thuốc hối hận...” Vũ Khắc Bắc khóc không thành tiếng. Chú Lễ nhìn họ nói chuyện, hai người đã nói chuyện rất lâu rồi. Nếu cắt đứt cuộc trò chuyện lúc này thì có vẻ không tốt lắm, nhưng thời gian tụ hồn có hạn, nếu như không tranh thủ thời gian đưa Cổ Tiểu Bân đi, chỉ sợ trước khi trời sáng cậu ta sẽ tan thành mây khói... Vì vậy chú Lê không thể làm gì khác hơn là ho nhẹ rồi nói: “Thầy Vũ, anh khuyên cậu ta một chút, thừa dịp bây giờ còn kịp, để cậu ta đi đi.” Vũ Khắc Bắc lập tức nhớ tới mục đích lần này, sau đó lo lắng nói với Cổ Tiểu Bân: “Tiểu Bân, lần này tôi mời vị đại sư này tới là muốn đưa cậu đi, đừng theo tôi nữa, thừa dịp bây giờ vẫn còn kịp, mau đi đầu thai đi.”

Nhưng Cổ Tiểu Bân nghe vậy thì lại cười nhạt nói: “Muốn đi thì... lúc đầu em đã đi rồi, cần gì phải chờ tới bây giờ? Mặc dù những năm này hai chúng ta âm dương cách biệt, nhưng em vẫn luôn được nhìn thấy anh... vậy là đủ rồi, em không muốn đi... em càng không muốn quên anh.”

“Nhưng cậu còn trẻ như vậy! Trên đời này có quá nhiều điều tốt đẹp cậu còn chưa thử, nghe lời tối, ngoan ngoãn để đại sư đưa cậu đi đi.” Vũ Khắc Bắc gần như cầu xin. Nhưng thiếu niên vẫn đứng yên bất động, cố chấp kiên trì lựa chọn của mình... Cuối cùng không còn cách nào khác, chú Lê đành phải đốt một tấm cổ hồn phù, hi vọng có thể kéo dài thêm chút thời gian... Vào giờ phút này, tôi với Đinh Nhất nhìn qua màn hình, thấy tình huống như vậy, mặc dù Cổ Tiểu Bân không có một chút oán hận nào với Vũ Khắc Bắc, nhưng hiển nhiên cái chết của cậu ta có liên quan tới ông thầy này.

Sau đó, chú Lê cố gắng kéo thêm nhiều thời gian cho họ ở bên nhau, dẫu sao thì lần này cũng như là vĩnh biệt... Mặc dù chuyện giữa Vũ Khắc Bắc và Cổ Tiểu Bân cũng chỉ là do chúng tôi suy đoán, nhưng chuyện họ đã yêu nhau là điều không thể nghi ngờ.

Đêm đó, chú Lê không đưa Cổ Tiểu Bân đi, bởi cậu ta kiên trì lựa chọn từ chối, cuối cùng cậu ta biến mất trước mặt Vũ Khắc Bắc... Mặc dù cuối cùng Vũ Khắc Bắc khóc không kìm được nhưng đồng thời vẫn nhờ chú Lê giữ kín bí mật

này.

Từ điểm này có thể thấy, Vũ Khắc Bắc không yêu Cổ Tiểu Bân sâu đậm như Cổ Tiểu Bân yêu anh ta, cậu ta yêu điên cuồng, chẳng thèm quan tâm đến sống chết. Năm đó có lẽ chính vì điều này mà dẫn đến bi kịch.

Đọc truyện chữ Full