TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tìm Xác
Chương 1092: 1092

Ngày vui chẳng tày gang, có một lần Cổ Tiểu Bân nói đùa với bạn học cùng lớp thì bị Vũ Khắc Bắc nghe thấy, anh ta đột nhiên nghĩ, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì cũng bị người khác phát hiện, gia đình và tất cả TV những gì anh ta có sẽ bị cuốn trôi theo dòng nước. Thật ra thì người bạn học kia cũng chỉ nói một câu vô tâm thôi, nhưng Vũ Khắc Bắc nghe lại để ý. Thì ra lúc ấy, sau khi Vũ Khắc Bắc hướng dẫn Cổ2Tiểu Bân hoàn thành một kiểu tóc, vì có việc bận nên tạm thời ra ngoài. Nhưng khi anh ta trở về, lại nghe thấy một học sinh đang nói với Cổ Tiểu Bân một cách chua xót: “Tại sao thầy Vũ lại để ý đến cậu như vậy? Có phải hai người có quan hệ gì khác không?” Thật ra bạn học này nói “quan hệ gì khác” là chỉ có phải Cổ Tiểu Bân đã tặng quà cho Vũ Khắc Bắc không, cho nên thầy ấy mới quan tâm dạy dỗ cậu ta như vậy? Nhưng vì5Vũ Khắc Bắc có chuyện mờ ám nên nghĩ bạn đó chỉ quan hệ đặc biệt giữa minh và Cổ Tiểu Bân.

Từ ngày đó, Vũ Khắc Bắc cố tình tránh né Cổ Tiểu bân, một hai lần thì Cổ Tiểu Bân còn không để ý, nhưng mấy ngày sau đều như thế nên Cổ Tiểu Bân mới nhận ra Vũ Khắc Bắc đang tránh né mình...

Vì vậy cậu ta luôn muốn tìm cơ hội để được gặp riêng Vũ Khắc Bắc, hỏi xem anh ta gần đây có chuyện gì vậy? Là do cậu ta đã làm sai gì6ư? Cuối cùng Vũ Khắc Bắc đành phải đánh bài ngửa với cậu ta, nói rằng việc của bọn họ bắt đầu đã là một sai lầm, vốn sẽ không có tương lai, cho nên thừa dịp bây giờ vẫn chưa gây đau khổ gì cho nhau thì hãy xem như chưa có chuyện gì xảy ra giữa hai người...

Nhưng Cổ Tiểu Bân không hiểu tại sao Vũ Khắc Bắc lại thay đổi nhanh như vậy? Mấy ngày trước hai người còn nồng nàn, thế mà lúc này lại bảo không qua lại với nhau nữa đến già. Có5thể do cậu ta còn quá trẻ nên không hiểu chuyện đời, răng trừ tình yêu ra, vẫn còn rất nhiều thứ quan trọng.

Vì thất tình nên Cổ Tiểu Bân rất đau khổ, không còn lòng dạ nào học tập, để trốn tránh sự đau khổ mà Vũ Khắc Bắc mang lại cho mình, cậu ta lựa chọn trốn học, ra ngoài đi làm. Nhưng Vũ Khắc Bắc thầy Cổ Tiểu Bân rất có thiên phú, bất luận thế nào cũng phải lấy được bằng tốt nghiệp sau hai năm. Vì vậy họ cãi nhau một trận lớn trước3mặt các bạn học, mà Cổ Tiểu Bân cũng bỏ trường đi từ ngày đó. Ở trong mắt bạn học và thầy cô khác, Cổ Tiểu Bân sau đó không quay lại trường nữa.

Nhưng bọn họ không biết, thật ra buổi tối Cổ Tiểu Bân vẫn lén quay lại trường, vẫn hẹn hò với Vũ Khắc Bắc ở chỗ cũ... Bởi vì đêm đó Vũ Khắc Bắc trực ở trường cuối tuần, khi anh ta nhận được tin nhắn trên máy nhắn tin cũng không lập tức trả lời lại. Cho đến khi nhận được tin nhắn tiếp theo của Cổ Tiểu Bân, Vũ Khắc Bắc cảm thấy cậu ta thực sự ưu tư, có gì đó không đúng lắm. Thì ra tin nhắn của Cổ Tiểu Bân trên máy nhắn tin có nói, nếu Vũ Khắc Bắc không xuất hiện thì vĩnh viễn sẽ không bao giờ nhìn thấy cậu ta nữa. Vũ Khắc Bắc lúc ấy mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, anh ta nghĩ dù sao Cổ Tiểu Bân cũng còn trẻ, lỡ như xúc động một chút lại làm chuyện hối hận cả đời, vì vậy anh ta vội vàng cầm đèn pin chạy tới phòng dụng cụ thể dục lúc trước hai người hay hẹn hò. Nhưng khi Vũ Khắc Bắc lòng như lửa đốt chạy tới, anh ta thấy Cổ Tiểu Bân như người không có chuyện gì ngồi đó chờ mình. Thấy anh ta tới, Cổ Tiểu Bân cầm một cặp nhẫn bạc đưa ra rồi nói: “Xem này, hôm nay em vừa mua một cặp nhẫn, trên đó còn khắc tên viết tắt của anh và em.”

Vũ Khắc Bắc tức giận, anh ta ném chiếc nhẫn xuống đất, mất hứng nói với Cổ Tiểu Bân: “Cậu có bệnh phải không? Tôi đã nói là chúng ta không thể rồi mà, sao cậu không có chút lý trí gì vậy?”

Cổ Tiểu Bân đau khổ nói: “Bây giờ anh mới nói em phải lý trí ư? Quá muộn rồi! Không có anh thì em không sống nổi! Anh bảo em phải lý trí thế nào đây?” Cậu ta nói xong thì rút một con dao rọc giấy để lên cổ mình nói: “Sống thống khổ thế này, không bằng chết sớm một chút còn hơn.”

Vũ Khắc Bắc thấy Cổ Tiểu Bân kích động như vậy thì sợ cậu ta thực sự làm chuyện manh động, kiên nhẫn khuyên nhủ: “Tiểu Bân, bây giờ cậu còn nhỏ, có rất nhiều chuyện mà con người không thể làm trọn vẹn được, tôi sợ bây giờ cậu xúc động mà lựa chọn sai lầm, ngày sau cậu sẽ hối hận. Tôi lớn hơn cậu, kinh nghiệm sống cũng nhiều hơn, biết điều tiếng xã hội đáng sợ như thế nào! Dù tình cảm của tôi với cậu rất tốt đẹp, nhưng với người khác mà nói thì đó lại là điều cấm kỵ... Cậu ngẫm lại xem, nếu như để cho người nhà cậu biết chuyện này thì sẽ thế nào đây? Nếu để bạn học trong trường biết thì lại ra sao đây?”

Có thể Cổ Tiểu Bân còn rất trẻ, nên chính cậu ta cũng chưa từng nghĩ tới chuyện này. Chẳng qua cậu ta chỉ đi theo tiếng lòng của mình, biết mình yêu người này, bất kể là nam hay nữ...

Vũ Khắc Bắc thấy Cổ Tiểu Bân có vẻ do dự, vì vậy mới từ từ đến gần, trước tiên mượn cơ hội lấy con dao rọc giấy ra khỏi tay cậu ta rồi nói sau... Bởi nếu tiếp tục như vậy quá nguy hiểm, ai có thể đảm bảo thiếu niên này không xúc động mà rạch cổ mình chứ?

Vì vậy trong lúc Cổ Tiểu ban đang mờ mịt, Vũ Khắc Bắc đột nhiên đưa tay ra muốn cướp lấy con dao của Cổ Tiểu Bân. Nhưng ai ngờ, dù có hơi phân tâm nhưng tính cảnh giác của Cổ Tiểu Bân rất cao, vì vậy Vũ Khắc Bắc không hành động được thuận lợi, mà lại trở thành hai người tranh nhau con dao rọc giấy...

Có thể do dùng sức quá lớn nên hai người tranh cướp qua lại làm con dao rọc giấy bay ra ngoài, Vũ Khắc Bắc thấy con dao đã bay đi thì không dây dưa với Cổ Tiểu Bân nữa, tức giận nói: “Cậu còn muốn điên khùng đến bao giờ nữa!” Mặt Cổ Tiểu Bân tái nhợt: “Cầu xin anh đừng rời bỏ em, em sẽ không nói với bất cứ ai chuyện của chúng ta, chỉ cần anh đừng đi là được!”

“Đừng làm những chuyện ngu xuẩn nữa, hôm nay nếu cậu chết ở đây thì đã sao? Cậu thật ngây thơ, không biết nguy trang bản thân, có chuyện gì cũng thể hiện hết lên mặt, chẳng cần cậu nói thì người khác cũng đã phát hiện ra rồi! Tôi nói lần cuối cùng, giữa chúng ta đã định trước là phải có kết cục như vậy. Cậu hãy hoàn thành thật tốt việc học, làm một người có ích cho xã hội đi.” Sau khi nói xong, Vũ Khắc Bắc bỏ đi, lúc ấy anh ta cảm thấy chắc Cổ Tiểu Bân chỉ cầm dao ép mình thôi chứ không dám làm thật, chẳng qua là muốn hù dọa vậy thôi.

Lúc ấy Vũ Khắc Bắc thực sự rất tức giận, anh ta chẳng để ý đến Cổ Tiểu Bân đang đau khổ cầu xin ở phía sau nữa mà đi thẳng, không quay đầu lại... Nhưng khi anh ta trở lại phòng làm việc, cảm thấy có phải mình đã quá nặng lời rồi không? Dẫu sao Tiểu Bân cũng còn quá trẻ, liệu có hành động liều lĩnh mà không để ý đến hậu quả không?

Đọc truyện chữ Full