TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên Minh
Chương 1915

Chương 1915:

“Bốp..”

Bùi Nguyên Minh trở tay tát một cái, vô cùng ung dung tát người đàn ông to cao mặc âu phục bay ngược về sau.

“Bốp bốp bốp..”

Liên tục có âm thanh vang lên, đám đàn ông mặc âu phục này giống như rơm rác, toàn bộ đều bay ra.

Lúc rơi xuống đất, có người xui xẻo đầu vẹo ba trăm sáu mươi độ, có người may mắn chỉ hôn mê tại chỗ mà thôi!

Mấy chục người đàn ông cường tráng mặc âu phục, vậy mà không có một người ngăn được nửa bước của Bùi Nguyên Minh.

Chân Vũ Long vốn nhìn có ưu thể về sức mạnh, ở trước mặt Bùi Nguyên Minh không có một chút tác dụng nào.

Quan trọng nhất chính là, hôm nay vì tiện làm việc, người nhà họ Uông đều đã rời đi, nếu không có khả năng còn có cứu binh.

Lúc này Chân Vũ Long có tình trạng thê thảm kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.

Lúc này Lê Hàn Nguyệt chịu đựng đau đớn chăn trước người Chân Vũ Long, nhỏ giọng nói: “Thế tử, ngài đi mau, để tôi cản phía sau!”

Vẻ mặt Chân Vũ Long nghiêm trọng nhìn Bùi Nguyên Minh, mí mắt không ngừng giật giật.

Cho dù anh ta đánh giá cao Bùi Nguyên Minh, nhưng không thể ngờ tới anh thật sự là cấp Chiến Thần.

Loại cao thủ cỡ này, gần như vô địch ở thế giới bên ngoài.

Trừ khi anh ta có thể mời Chiến Thần ra tay, nếu không tuyệt đối không ngăn được.

“Ngăn cậu ta lại!”

Vẻ mặt Chân Vũ Long âm trầm hạ lệnh, lập tức chỉ thấy mười mấy cao thủ ở sảnh ngoài dũng mãnh lao vào.

Mười mấy cao thủ này cùng xông lên, vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, vẫn tát ra mấy cái như cũ.

Một lát sau, mười mấy cao thủ đều bay ngược về sau.

Mà trên người Bùi Nguyên Minh vẫn lông tóc không tổn hao gì.

“Bùi Nguyên Minh!”

Lê Hàn Nguyệt từ phía sau xông tới, không đợi cô ta tới gần, Bùi Nguyên Minh xoay người đá một cái.

“Rầm…”

Lê Hàn Nguyệt bay ngược ra sau, trực tiếp đập lên ghế thái sư ở đại sảnh, mãi mà không bò dậy nối.

Cùng lúc đó, Chân Vũ Long ngồi lên xe Toyota, chỉ tiếc anh ta còn chưa kịp khởi động xe, Bùi Nguyên Minh đã đá mạnh một cái, trực tiếp đá bay cửa xe còn chưa kịp đóng lại sang một bên.

Mí mắt Chân Vũ Long không kìm nén nổi giật giật, vẻ mặt có chút khó coi.

Anh ta vứt bỏ tôn nghiêm, một đường chạy trốn, nhưng cuối cùng vẫn không chạy thoát.

Hôm nay anh ta mang theo tự tin mà đến, nhưng mà lúc tới, cho dù thế nào anh ta cũng không nghĩ tới kết cục của mình.

Tay phải của Chân Vũ Long chạm lên khẩu súng lục còn chưa kịp lấy ra, vẻ mặt dữ tợn gào to: “Bùi Nguyên Minh”

Bùi Nguyên Minh búng ngón tay, một viên đá vụn bắn ra khiến chìa khóa xe bị đứt đoạn, sau đó anh mới thản nhiên nói: “Thế tử Chân, anh thua.”

Chân Vũ Long cười mỉa một tiếng: “Tôi còn chưa chết.”

“Anh có thể không cần chết”

Bùi Nguyên Minh mỉm cười, vươn tay vỗ lên mặt Chân Vũ Long.

“Anh nói cho tôi biết, người của Đảo Quốc làm nhiều chuyện như thế ở thủ đô, mục đích là gì, tôi có thể suy xét thả cho anh một con đường sống”

Bùi Nguyên Minh vô cùng tò mò, bởi vì anh từ Dương Thành đến thủ đô, phát hiện tung tích của người Đảo Quốc nhiều lắm.

Anh rất tò mò, rốt cuộc người của Đảo Quốc chuẩn bị làm gì.

Chỉ cần Chân Vũ Long nguyện ý nói ra, đối với một bại tướng dưới tay như anh ta, Bùi Nguyên Minh có thể không giết chết.

Dù sao chỉ cần tước đoạt quyền thế trong tay anh ta, như vậy anh ta sẽ khó chịu hơn chết.

“Cậu cảm thấy, tôi sẽ nói chuyện này cho cậu nghe sao?”

Vẻ mặt Chân Vũ Long lạnh lùng.

“Tuy Chân Vũ Long tôi tài nghệ không bằng người ta, nước cờ nhầm một chiêu, nhưng không có nghĩa là tôi không có tôn nghiêm”

Bùi Nguyên Minh nở nụ cười: “Dương Định Siêu cũng nói những lời tương tự, nhưng không phải cuối cùng vẫn quỳ sao”

Chân Vũ Long biết mình coi như có súng cũng không làm gì được Bùi Nguyên Minh, lúc này anh ta mở chốt an toàn ra, nhắm ngay huyệt thái dương của mình, lạnh lùng nói: “Cậu không có cơ hội dùng hình với tôi đâu.”

Đọc truyện chữ Full