TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên Minh
Chương 1922

Chương 1922:

Trên lôi đài.

Đường đao trong tay Ngô Kim Hổ run lên, đao mang xuất hiện, chỗ ngực đệ tử của Long Môn cầm kiếm ở đối diện chảy ra máu loãng, sau đó trực tiếp xụi lơ trên đất.

Đây là võ đài, không phải nhà, ở trên lôi đài như vậy, vừa phân thăng bại cũng vừa chia sinh tử.

Đến lúc này, Uông Vĩ Thành thua liền năm trận.

Ông ta chỉ còn một slot cuối cùng.

Nhưng lúc này vẻ mặt Uông Vĩ Thành không có chút u buồn vì thua, trái lại tràn ngập hứng thú đánh giá Ngô Kim Hổ một lát sau đó nhẹ nhàng vẫy tay.

“Vèol”

Một bóng người cao gần hai mét chậm rãi đi từ thông đạo ra, nhảy lên trên lôi đài.

“Trận đấu tiếp theo, Ngô Kim Hổ đấu với Hùng Tứ Hải!”

Nghe thấy ba chữ Hùng Tứ Hải, xung quanh lập tức sôi trào.

Hùng Tứ Hải là chiến tướng số một dưới trướng Uông Vĩ Thành, cũng là mãnh tướng đứng đầu Long Môn phân hội thủ đô!

Nhân vật như vậy, có danh vọng rất cao bên trong Long Môn phân hội thủ đô.

Lúc trước anh ta vẫn luôn ở trong núi tu luyện, hôm nay mới trở về.

Lúc này người chủ trì giới thiệu, đồng thời Hùng Tứ Hải cầm theo một cái rìu to nhảy lên lôi đài.

Thân thể anh ta cao lớn, toàn thân tràn ngập bắp thịt, cả người nhìn giống như một con gấu hình người, toàn thân mang theo uy áp của sinh vật.

Trong truyền thuyết, anh ta từng có thể đánh chết hổ báo, từng ở trong đêm lạnh, một người một ngựa tay không tấc sắt ẩu đả với bây sói.

Có thể nói, ở trong Long Môn phân hội thủ đô, nếu không có Tân Ý Hàm thế hệ sau vượt thế hệ trước, Hùng Tứ Hải tuyệt đối là người đứng đầu Long Môn phân hội thủ đô.

Nhưng cho dù là Tân Ý Hàm, cũng khó đảm bảo mình có thể áp được Hùng Tứ Hải.

Nhìn Hùng Tứ Hải lúc này vô cùng khủng bố, trên mặt đám Uông Vĩ Thành đều lộ ra biểu cảm hài lòng.

Đây là con bài chưa lật lớn nhất bên bọn họ, cộng thêm lúc này Tần Ý Hàm có thương tích trong người, căn bản không có biện pháp ra tay.

Cho nên Uông Vĩ Thành tin tưởng, chỉ dựa vào Hùng Tứ Hải thì có thể dễ dàng chiến thắng.

Bùi Nguyên Minh nhìn thấy cảnh này, cũng lộ ra biểu cảm hứng thú.

Người Mao Quốc ở phía Tây Bắc Đại Hạ, được xưng là dân tộc chiến đấu, người chủng tộc đó có năng lực giết hổ báo.

Năm đó ở chiến trường Âu Á, Bùi Nguyên Minh từng gặp không ít.

Mà người Đại Hạ có thể có được thực lực như thế, có thế nói là hiếm như lá mùa thu, cho nên lúc này Bùi Nguyên Minh muốn nhìn xem, rốt cuộc vị Hùng Tứ Hải kia có thực lực gì.

Rất nhanh, Hùng Tứ Hải đứng vững người, anh ta không có quá nhiều động tác, nhưng mà hai tay cầm cái rìu to trong tay, nhìn tràn ngập uy thế.

Đôi mắt Ngô Kim Hổ hơi nheo lại, sau đó anh ta “phi” một tiếng phun thuốc lá trong miệng, bộ dạng thờ ơ trên mặt biến mất, thay vào đó là vẻ nghiêm túc.

Khác với đám phế vật góp cho đủ số lúc trước, Hùng Tứ Hải mang cho Ngô Kim Hổ áp lực rất lớn.

Lớn đến mức lúc này anh ta có chút hối hận, vì sao mình không kiên trì ở Đường Đao Doanh thêm ba năm.

Dù sao Đường Đao Doanh ngoại trừ anh ta ra, tất cả mọi người là binh vương.

“Sợ là làm mất mặt tổng giáo đầu mất rồi!”

Ngô Kim Hổ thở dài một hơi, đường đao trong tay chậm rãi trở vào bao, sau đó anh ta cúi thấp người, tay phải ấn lên chuôi đao, cả người giống như cái cung bị kéo căng.

Bùi Nguyên Minh hơi gật đầu, đây là thuật Bạt Đao.

Tuy Ngô Kim Hố chỉ tu luyện chút da lông, nhưng lúc này anh ta biết chọn lựa, cố găng giảm thăng bại chỉ trong một kích, đủ để nói lên anh ta đã trưởng thành.

Bởi vì đánh lâu dài, Ngô Kim Hổ tuyệt đối không phải là đối thủ của Hùng Tứ Hải.

Ngô Kim Hổ muốn thẳng, chỉ có một biện pháp duy nhất, chỉ một kích phân thăng bại, một đao định sinh tử.

Đọc truyện chữ Full