Chương 1925:
Tầm mắt Uông Vĩ Thành nhìn về phía Bùi Nguyên Minh lân thứ hai, ngay sau đó đột nhiên phát lạnh: “Không phải đã bảo tên nhóc này cút đi rôi sao?”
“Sao cậu ta còn lên lôi đài?”
“Cậu ta có tư cách gì?”
Uông Vĩ Thành tuyệt đối không muốn có người ở phía sau hủy đi chuyện tốt của mình.
Tuy ông ta rất chán ghét Bùi Nguyên Minh, nhưng không thể không thừa nhận, Bùi Nguyên Minh có chút công phu mèo cào.
Nhưng nghĩ tới nơi này là lôi đài trong Long Môn, Uông Vĩ Thành lại thở phào một hơi.
Không phải người của Long Môn thì không có tư cách lên lôi đài.
Ví dụ như Ngô Kim Hổ, trước khi anh ta lên lôi đài, đều đã có thân phận đệ tử nhập môn.
“Này này này, tên nhóc này ở đâu chui ra thế?”
“Lôi đài của Long Môn phân hội thủ đô chúng tôi người nào cũng có thể lên được sao?”
“Có phải là đầu óc cậu ta bị nước vào rồi không? Chẳng lẽ cậu ta không biết lên lôi đài bây giờ, tương đương với đang khiêu khích Hùng Tứ Hải, khiêu khích hội trưởng Uông sao?”
“Xong rồi, hôm nay sẽ xảy ra tai nạn chết người đây!”
Có không biết bao nhiêu người thở dài, tên nhóc không biết chui từ đâu ra, kết cục chắc chắn đã định sẵn.
Nhưng ở trên đài cao khác, lúc Tân Ý Hàm và Sở Tuấn Hiên nhìn thấy Bùi Nguyên Minh đi tới, đều đứng dậy theo bản năng, trong đôi mắt đều là cung kính.
Ngay cả Ngô Kim Hổ ở dưới lôi đài đều chắp tay hành lễ.
Chỉ tiếc bây giờ ánh mắt mọi người đều nhìn vê phía Bùi Nguyên Minh, căn bản không có ai chú ý tới bọn họ.
Trong ánh mắt khó tin của vô số người, Bùi Nguyên Minh bình thản chậm rãi đi lên trên lôi đài.
Mà anh cũng không nói lời vô nghĩa, ngoắc ngón tay với Hùng Tứ Hải, thản nhiên nói: “Đánh thẳng tôi, Uông Vĩ Thành sẽ là phân hội trưởng.”
“Cậu…
Hùng Tứ Hải hơi sửng sốt, liếc mắt nhìn Uông Vĩ Thành một cái theo bản năng, nhìn thấy ông ta hơi gật đầu, chỉ trong nháy mắt Hùng Tứ Hải cười dữ tợn, lập tức cầm lấy cái rìu to.
Sát ý nông đậm lập tức lan tràn ra, nhiệt độ trong cả quán võ đạo lúc này giống như đều hạ thấp.
Âm thanh ồn ào ở xung quanh biến mất.
Vừa rôi mọi người còn chửi ầm lên, lúc này đều nín thở, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn cảnh tượng trước mắt.
Cao thủ giống như Hùng Tứ Hải, ít có cơ hội ra tay quá.
Lát nữa hơn phân nửa là một chiêu sẽ phân thắng bại?
Tất cả mọi người tràn ngập chờ mong, chờ mong Hùng Tứ Hải dùng một chiêu đánh bại lần thứ hai.
“Chết đi!”. xem thêm .
Chỉ trong nháy mắt, Hùng Tứ Hải nuôi thế cực lớn đột nhiên tiến lên một bước, lưỡi rìu trong tay giống như có thể chém cả ngọn núi.
Bùi Nguyên Minh chỉ mỉm cười nhìn cảnh này, không có bất cứ động tác gì.
“Ô, chỉ có chút bản lĩnh đấy cũng đi khiêu khích
“Hùng Tứ Hải là chiến tướng đứng đầu dưới trướng hội trưởng Uông đấy! Đi khiêu khích anh ấy sao? Kết cục của tên nhóc này định sản là cái chăc!”
“Haizz, chuyện này truyền ra, người không biết còn tưởng Long Môn chúng ta bắt nạt kẻ yếu cơt”
“Đây là tên nhóc này tự mình muốn chết, có thể trách ai?”
“Hi vọng kiếp sau cậu ta đầu thai, có thể có mắt nhìn một chút!”
Đám đệ tử của Long Môn đều lộ ra vẻ tiếc hận.
Tuy Bùi Nguyên Minh tự mình lên lôi đài chịu chết, nhưng tất cả mọi người đều có chút thương hại Nhìn thấy kết cục säp tới của anh, tất cả mọi người vì anh mà thở dài một hơi.
Không ít người lại càng lộ vẻ nghiêm túc, chuẩn bị tận mät chứng kiến tên nhóc không biết trời cao đất rộng này, rốt cuộc sẽ chết khó coi cỡ nào.
Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh.
Trên lôi đài, lưỡi rìu của Hùng Tứ Hải đã tới trước mặt Bùi Nguyên Minh chỉ trong giây lát.
Nhưng mà trong nháy mắt, Bùi Nguyên Minh bước ra nửa bước, chếch một ly, đúng lúc lách vào trong ngực Hùng Tứ Hải, tránh được một kích hiểm độc này.
Sau đó tay phải của anh vung lên, tát ra một Cái.