TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tìm Xác
Chương 1125: 1125

Từ khi nhóm người thứ nhất đi vào đến giờ đã qua một ngày, hi vọng chúng tôi không tới muộn, chỉ mong những người mất liên lạc kia chỉ bị lạc ở trong thôn cổ dưới đáy hồ thôi...

Mang mặt nạ phòng độc đi đường có cảm giác không tốt chút nào, vì cả khuôn mặt bị báo lại ở bên trong, cho nên trừ tiếng hít thở của chính mình ra, chúng tôi không nghe rõ âm thanh ở bên ngoài, chúng tôi chỉ có thể dựa vào ánh mắt và động tác tay để trao2đổi với nhau. Cũng may, ba người chúng tôi cũng tương đối ăn ý nên không khó để trao đổi được với nhau. Nhưng di chuyển trong một chỗ không nhìn thấy thứ gì xung quanh, trừ tiếng hít thở ra thì không nghe thấy gì khác như thế này sẽ khiến cảm giác sợ hãi trong nội tâm bị phóng đại đến vô hạn, cho dù là chúng tôi thường thấy những chuyện ma quỷ mà trong lòng vẫn không khỏi thấp thỏm bất an.

Lúc này tôi thấy mặt mày Đinh Nhất và chú Lê đều nghiêm5nghị, xem ra người thấp thỏm trong lòng không chỉ có một mình tôi... Thật ra chúng tôi cùng nhau đi trên con đường này, bằng tài nghệ vụn vặt của tôi, có thể sống đến bây giờ không phải do may mắn, mà bởi có hai người họ vẫn luôn sát cánh bên tôi...

Để phòng ngừa việc mọi người bị lạc nhau trong sương mù, Đinh Nhất và chú Lê kẹp tối ở giữa, bởi vì hai người họ dù có ai bị lạc cũng không sao, mà tôi... Thiếu chút nữa đã xảy ra chuyện. Đặc6biệt là lúc trước khi tiến vào, Đinh Nhất còn đem sợi dây buộc vào cổ tay tôi, dặn đi dặn lại rằng một khi chúng tôi lạc nhau, tôi phải lập tức lần theo sợi dây này để trở về.

Lúc ấy chung quanh có rất nhiều người, nên trên mặt tôi có chút ngại ngần nói không cần, nhưng Đinh Nhất không cho tôi phản đối, tự mình buộc sợi dây vào tay tôi. Thật ra lúc đó tôi muốn nói với anh ta rằng, sở dĩ tôi dám đi vào nơi này không phải do có5sợi dây buộc trên tay... Nếu anh ta và chú Lê không ở bên tôi thì chỉ một sợi dây thừng có thể có bao nhiêu đáng tin chứ?

Trước khi vào, chúng tôi tính lên tính xuống, nhưng lại không tính đến chuyện đường dưới chân khó đi như thế này, đi một bước mà nước bùn ở đáy hồ đã ngập đến mắt cá chân, đi được một lúc mà giày của tôi đã tuột đến hai lần. Tôi với Đinh Nhất còn đỡ, dẫu sao chúng tôi cũng còn trẻ, chỉ có chú Lê là thảm,3chú ấy đi từng bước mà chỉ một chốc đã ra đầy mồ hôi. Nếu không phải dưới đáy hồ này quả thực quái dị thì tôi đã muốn chú ấy theo sợi dây trở về rồi. Theo lý, hồ này khó đi như vậy, hai nhóm xuống đây trước phải để lại dấu chân mới phải! Nhưng từ lúc chúng tôi xuống đây đến giờ, Đinh Nhất vẫn luôn tìm kiếm trên mặt đất, nhưng kì quái là không thấy dấu vết nào trên lớp bùn cả... Giờ đừng nói là chú Lê, ngay cả tôi cũng đã thở hồng hộc, thế là tôi kéo Đinh Nhất lại, khoa chân múa tay nói với anh ta: “Nghỉ... Nghỉ ngơi một lúc đi! Tôi thực sự không đi nổi nữa.” Thính lực của Đinh Nhất rất tốt, anh ta hiểu ngay tôi muốn nói gì, Đinh Nhất nhanh chóng nhìn bốn phía, sau đó một tay đỡ chú Lê, một tay kéo tôi, nói to lên: “Được, phía trước có tảng đá, chúng ta qua đó nghỉ một lúc.” Thật vất vả mới đi được tới chỗ tảng đá, tối với chú Lê đặt ngay mông lên luôn, vì thở gấp quá làm tôi có cảm giác thiếu dưỡng khí, xem ra cái mặt nạ phòng độc này cũng có thiếu sót ở phương diện thiết kế, ngay cả người luôn luôn bình tĩnh như Đinh Nhất cũng phải thở gấp.

Bỗng tôi thấy anh ta đột nhiên tháo mặt nạ phòng độc xuống, sau đó thở thật mạnh, tôi vội bảo anh ta đeo lại, lỡ trong sương này có khí độc thì xong rồi!

Nhưng Đinh Nhất bình tĩnh nói với tôi: “Không sao đâu, để tôi thử độc trước cho mọi người... Tôi cảm giác sương mù này không có gì hại cả.” Nói rồi anh ta nhắm mắt lại, ngửi cẩn thận mùi vị trong không khí. “Nơi này trừ mùi ẩm ướt cùng mùi bùn ra... thì không có thứ gì khác, thậm chí tôi còn chẳng ngửi thấy mùi thi thể thổi.”

Nghe Đinh Nhất nói vậy, tôi bèn tháo mặt nạ phòng độc ra luôn, chỉ có con cáo già chủ Lê vẫn còn đợi một lúc, thấy hai đứa chúng tôi đều không sao mới yên tâm tháo mặt nạ xuống. Đinh Nhất giơ tay lên nhìn đồng hồ, anh ta nhướng mày: “Đồng hồ của tôi ngừng chạy rồi.” Nghe vậy tôi cũng vội vàng nhìn đồng hồ của mình, phát hiện nó cũng ngừng chạy... Hơn nữa sau khi chúng tôi xuống đây không lâu thì ngừng, bởi vì trước khi tiến vào sương mù tôi có xem thời gian, đó là lúc 11 giờ 20, mà bây giờ đồng hồ dừng ở 11 giờ 22.

Chủ Lê cũng lấy la bàn ra để kiểm tra thì thấy kim la bàn xoay tròn, mặc dù nó không dừng lại, nhưng hiển nhiên cũng không bình thường... Ba người chúng tôi nhìn nhau bất đắc dĩ, xem ra chuyện lần này tương đối khó giải quyết! Tôi ngồi trên hòn đá một lúc mới có thể điều hòa lại hơi thở, tôi nói: “Xem ra oán khí của những thôn dân bị lũ lụt làm chết năm đó không nhỏ đâu. Vất vả lắm mới có cơ hội thấy lại ánh mặt trời, không quấy nhiễu một chút sao họ cam tâm được chứ?”

Sắc mặt chú Lê khá nghiêm trọng: “E rằng chuyện ở nơi này không đơn giản như Cục phó Tôn nói, hãy nhớ rằng, những lịch sử được con cháu đời sau ghi lại trong sách hầu như đều đã trải qua PS hết.”

Tôi buồn cười: “ô, chú cũng biết cái gì là PS ạ? Mốt thể cơ à?!”

Chú Lê đập tôi một cái rồi nói: “Thằng nhóc thối, cháu biết cái gì thì chú cũng biết cái đó, nhưng cái chú đây biết chưa chắc cháu đã biết đâu.”

Tôi cười hì hì: “Đúng Đúng đúng, chú ăn muối còn nhiều hơn cháu ăn cơm nữa, được chưa!”

“Biết vậy là tốt.” Chú Lê rảnh rỗi tán dóc mấy câu làm tôi hết khẩn trương, nhưng không biết tại sao, từ khi vào đây đến giờ, tôi chẳng cảm nhận được thi thể nào. Thông qua những bức ảnh đã nhìn thấy trước đó, tôi biết xung quanh đây không có một trăm thì cũng phải có đến năm mươi thi thể, nhưng vì sao không khí nơi này lại sạch sẽ như vậy?

Đinh Nhất thấy tôi vẫn luôn nhíu chặt mày quan sát bốn phía thì hỏi tôi có phải cảm giác được gì hay không? Tôi hoang mang lắc đầu: “Theo lý mà nói, dựa vào những thi thể nhìn thấy trong ảnh kia, tôi hẳn đã phải sớm cảm nhận được sự tồn tại của thi thế rồi! Nhưng giống như anh nói đây, nơi này trừ mùi không khí ấm và mùi bùn ra thì dường như không có gì cả.”

Chú Lê nghe tôi nói vậy liền trầm giọng nói với chúng tôi: “Đừng gấp gáp, phỏng chừng một lúc nữa tới gần thôn cổ hẳn sẽ không thái bình như vậy nữa đâu.”

Cuối cùng chúng tôi thấy đi tiếp như vậy cũng không ổn, thể là chúng tôi cởi giày ra, dùng chân trần đi trong bùn thì thấy dễ dàng hơn trước rất nhiều... May là ở đây không có người lạ nào, nếu không hình tượng của ba người chúng tôi lúc ấy hẳn là rất khôi hài. Mỗi người cắp bên hông một cái mặt nạ phòng độc, trên cổ treo đôi giày dính đầy bùn, thất thểu đi trong nước bùn tiến về phía trước.

Đọc truyện chữ Full