*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cậu ta vừa đi đến vừa giới thiệu cho tôi: “Vị này là Phó Cục trưởng Cục công an huyện - Đới Triều Dương, ông ấy đại diện cho cục đến thăm bệnh tình của anh.” Tôi nghe vậy mà mặt ngơ ra, vươn tay bắt tay với vị Phó Cục trưởng Đới này, trong đầu tôi nghĩ họ này nghe thật thú vị, cũng giống như họ “Cổ” vậy, thời thể có chuyển biến thế nào cũng vẫn là “đại” tộc. Phó Cục trưởng Đới thấy mặt tôi “đờ đẫn”, còn tưởng tôi chưa từng thấy quan lớn như vậy bao giờ, thế là ông ta tỏ vẻ hiền hòa nói với tôi: “Tiểu Trương à, mấy ngày nay nghỉ ngơi thế nào?” Tôi nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: “Cũng tạm được... mấy vị cảnh sát ở đây cũng thay phiên trông coi,2chiếu cố tôi.” Phó Cục trưởng với nghe vậy liền gật đầu: “Vậy thì tốt, với vụ án của cậu, cậu cũng đừng gấp gáp, phải tin tưởng pháp luật, chỉ cần xuất phát điểm của cậu là tốt thì cuối cùng coi như là cậu phòng vệ chính đáng, cá nhân tôi cảm thấy bồi thường dân sự là được rồi. Hơn nữa, chẳng phải bọn chúng cũng đã đánh cậu đến nỗi bị vấn đề về thần kinh sao!” Tôi nghe ra ý tứ trong lời nói của Phó Cục trưởng Đới là có ý muốn giúp tối ư? Có vẻ như có gì đó không đúng ở đây thì phải? Tôi bèn nhìn về phía Viên Mục Dã, nhưng thằng nhóc này lại cho tôi một ánh mắt ý bảo tôi yên tâm, đừng nóng nảy. Sau đó, tôi nghe Phó Cục6trưởng với nói chuyện rất lâu, cuối cùng tôi không thể làm gì khác hơn là nghĩ thầm trong lòng, sao tay Phó Cục trưởng Đới này lại rảnh rỗi như vậy chứ! Có chuyện gì ngài mau nói nhanh đi, cứ quanh co nhiều như vậy làm gì! Đúng là quan cách thành quen rồi. Ngay lúc sự kiên nhẫn của tôi sắp dùng hết, thì nghe thấy Phó Cục trưởng với chuyển giọng: “Tôi nghe nói cậu được ông Thẩm Kiến Hoa mời tới?” Đột nhiên nghe ông ấy hỏi vấn đề như vậy, tôi còn ngây ra chưa hiểu, suy nghĩ một lúc tôi mới nhớ ra cái ông Thẩm Kiến Hoa mà Phó Cục trưởng với nói tới là ai, chẳng phải đó là ông chủ Thẩm của trại chăn nuôi ngọc trai à!Tôi vội vàng gật đầu: “Đúng là tôi0được ông chủ Thẩm mời đến, điểm này ngài có thể tìm ông ấy để xác minh.” Phó Cục trưởng với nghe vậy, gật đầu nói: “Nếu vậy chắc là thật rồi, mấy ngày nay chúng tôi đang gặp phải vụ án khó giải quyết, không biết cậu có thể hỗ trợ để giải quyết giúp không?” Tối nghe xong lập tức hiểu, hóa ra ông ta đang chờ tôi ở chỗ này đây? Nhưng suy nghĩ kỹ thì thấy có điểm không đúng, chẳng phải ở đây còn có Viên Mục Dã ư? Tại sao cảnh sát lại phải tới tìm một người dân như tôi?Nhưng sau đó tôi lập tức hiểu ra, chuyện này hẳn là đã tìm Viên Mục Dã trước, nhưng cậu ta lại muốn cứu tôi nên mới nói chuyện này khó giải quyết, một mình cậu ta không thể5xử lý được. Vì vậy cậu ta liền để cử tội với Phó Cục trưởng Đới, cho nên mới có màn thăm bệnh hiện tại.Nếu trước đây gặp phải chuyện này tôi sẽ làm cao một lúc, nhưng trong tình huống hiện tại của tôi, tôi không thể làm thế được, thế là tôi tỏ ra nghiêm túc, nói: “Tôi là người lấy việc giúp người khác làm niềm vui, nếu không cũng sẽ không xảy ra chuyện như thế này, trước hết ngài Cục trưởng cứ nói qua về tình huống xem...”Tôi cố ý bỏ đi chữ đầu khi gọi ông ta, làm Phó Cục trưởng với nhìn tôi với vẻ trẻ nhỏ dễ dạy và nói: “Tôi cũng biết cậu là một công dân tốt, nhắc tới chuyện vụ án, nó xảy ra ở mấy ngày trước, nhưng vì chuyện có vẻ quái9dị khó hiểu, nên vụ án này tạo ra ảnh hưởng không tốt trong dư luận xã hội, vì vậy tôi mới nói vụ án hơi khó giải quyết...”Thì ra mấy hôm trước, đội cứu hỏa địa phương bất ngờ nhận được một cuộc gọi báo cháy, nói rằng có một đám cháy trên tầng mười một tòa nhà 54 của khu ba tòa trong khu đô thị Kim Đế. Đội cứu hỏa nhận được thông báo xong vội vàng trang bị đầy đủ nước và thiết bị rồi chạy tới nơi xảy ra vụ hỏa hoạn. Lúc ấy là 3 giờ sáng, xe cứu hỏa chạy tới khu Kim Đế, tòa nhà 54 xem tình hình, nhưng mọi nhà đều tắt đèn đi ngủ, chẳng thấy hỏa hoạn ở đâu cả.Hai nhân viên trong đội cứu hỏa đi tới phòng bảo vệ yêu cầu được lên gõ cửa mấy nhà trên tầng mười một, xem có thật là có hỏa hoạn không hay chỉ là trò đùa dai. Nhưng gõ cửa rất lâu cũng không thấy ai mở cửa, cuối cùng họ phải gõ cửa gọi hàng xóm ở tầng trên và tầng dưới ra.Lúc này, hai người nhân viên kia hỏi thăm mới biết ba căn nhà ở tầng này đều không có người ở! Họ nói bởi vì ba năm trước xảy ra hỏa hoạn, cả ba nhà của tầng này đều bị cháy rụi, còn thiếu chết một gia đình có ba người, cho nên đến bây giờ tầng này vẫn không có ai dám mua. Hai nhân viên trong đội cứu hỏa nghe vậy thì tức giận lắm! Ai lại thất đức như vậy, hơn nửa đêm còn điện thoại đùa dai? Vì thế bọn họ bấm điện thoại báo cảnh sát.Thật ra các nơi trên cả nước vẫn thường gọi 110 hoặc 119 để báo cảnh sát và vẫn luôn có những người thiếu ý thức gọi để trêu đùa, cứ như người ta sẽ không tìm ra được họ vậy. Bình thường, người trực tổng đài có thể phân biệt được cuộc gọi có phải là đùa dai hay không, họ sẽ phê bình thẳng rồi giáo dục một trận, sau đó nếu người đó không làm trò vô bổ này nữa thì không có chuyện gì, chỉ cần không lặp đi lặp lại, thì phần lớn sẽ không bị truy cứu.... Nhưng ầm ĩ đến mức phải gọi cảnh sát như lần này thì nhất định phải truy cứu người đã gọi đến, để người đó nhớ lâu mới được! Thế này chẳng phải là lãng phí tài nguyên quốc gia à? Nhỡ đâu cùng lúc đó, có những nơi khác cũng xảy ra hỏa hoạn thì sao? Thế chẳng phải là sẽ làm chậm trễ chuyện cứu hỏa sao?