TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên Minh
Chương 2002

Chương 2002

Thậm chí có thể nói thứ quý giá nhất của Cửu Long Ngọc này chính là hoa văn hình rồng trên bề mặt ngọc.

Một điêu như vậy cũng đủ làm cho nó trở thành viên ngọc hiếm trên thế giới, khó có thể tìm thấy một viên thứ hai.

“Bảy trăm tỷ, cái này tôi muốn”

Phương Trung Nghĩa cầm tấm biển rồi báo giá.

Giá hai tỷ tệ cũng không quá đắt, dù sao loại ngọc thiên phú này trên đời cũng không nhiều, nguyên bản thì còn có thể coi là bảo vật vô giá.

Tuy nhiên lúc này có một chút vấn đề.

Thân phận của Phương Trung Nghĩa ở đây khiến từ khi anh ta bắt đầu ra giá thì sẽ không có người dám nâng giá lên nữa.

Bởi vì hành vi của anh ta đã nói cho mọi người biết anh ta thực sự quyết tâm đoạt được Cửu Long Ngọc này.

Cho nên bất luận kẻ nào quan tâm tới Cửu Long Ngọc cũng không dám vì một viên ngọc quý mà làm mất mặt cậu chủ nhà họ Phương.

Phương Trung Nghĩa không nghĩ sẽ có người dám ra giá với mình, vì vậy sau khi hét lên, anh ta đã ném tấm biển trên tay sang một bên.

“Bảy trăm tỷ! Có người đưa ra giá bảy trăm tỷ!”

“Bảy trăm tỷ lần đầu tiên!”

“Bảy trăm tỷ lần thứ hai!”

“Lần thứ ba……”

Mặc dù người bán đấu giá đang ra giá đầy phấn khích, nhưng thực ra trong lòng cô ta lại cảm thấy rất nhàm chán.

Loại hành vi này tương tự như đã mặc định rồi, hoàn toàn không phù hợp với bầu không khí trên sàn đấu giá.

Không chỉ người đấu giá mà những người khác đều cảm thấy có chút đờ đẫn.

Hầu như ai cũng mong chờ sẽ người đến tăng giá vào thời điểm này.

Nhưng mấy người họ cũng sáng suốt nhận ra không ai ở đây có thể động tới Phương Trung Nghĩa chỉ vì một viên ngọc như vậy đâu.

Ngay khi những lời cuối cùng của người đấu giá sắp sửa hạ xuống, cánh cửa ban đầu đang đóng lại bất ngờ bật mở ra.

“Ầm..”

Một tiếng động lớn thu hút sự chú ý của khán giả, giọng nói của người bán đấu giá nhanh chóng dừng lại.

Sau đó một bóng người chậm rãi đi ra, nhàn nhạt báo giá: “Ba nghìn năm trăm tỷ!”

Nhìn cánh cửa bị đạp tung ra rồi nhìn lên dáng người vừa bước vào với vẻ mặt lạnh nhạt chậm rãi nâng giá lên ba nghìn năm trăm tỷ, mọi người trên khán đài đều thở phào nhẹ nhõm.

Không ai nghĩ rằng vào thời điểm quan trọng này lại có người xông ra tát vào mặt Phương Trung Nghĩa!

Hơn nữa không phải chỉ là một cái tát thông thường mà thậm chí người đó còn nâng giá của Cửu Long Châu lên tận mây xanh, cú tát này chính là không có chút lưu tình nào với nhà họ Phương.

Mọi người há hốc mồm, mí mắt nhảy dựng lên, trong mắt ai nấy đều nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ khó tin.

Không ai biết chàng trai trước mặt này là ngu dốt hay kiêu ngạo?

Phương Trung Nghĩa nhìn cảnh này vô cùng thích thú, không hề tức giận mà, chỉ hơi nheo mắt.

Lúc này người phụ trách của tổ chức đấu giá đứng lên cùng mười mấy nhân viên bảo vệ cấp.

cao, vẻ mặt ai nấy đều lộ ra vẻ thù địch, hiển nhiên anh ta cũng là người của Phương Trung Nghĩa.

Lúc này anh ta nhìn chằm chằm vào Bùi Nguyên Minh nói: “Thưa anh, chỗ chúng tôi là địa điểm đấu giá, không phải nơi anh tùy tiện ăn chơi đâu! Muốn đấu giá thì phải đưa ra thư mời, đồng thời cũng phải xác minh số vốn của mình”

“Nếu không chúng tôi có thể thất lề với anh thôi”

Bùi Nguyên Minh tỏ vẻ thờ ơ không nói nhưng Ngô Kim Hổ: người đi phía sau anh đã bước tới trực tiếp tát người phụ trách ngã rạp xuống đẩt Sau đó một bức thư mời bị Ngô Kim Hổ ném xuống đất.

Anh ta lạnh lùng nói: “Dùng đầu óc suy nghĩ đi. Cũng nên biết nếu không có thư mời và tài sản chứng minh thì nhân viên hướng dân có cho.

chúng tôi vào không?”

“Nếu các anh muốn căn càn thì tốt nhất nên tìm một cái cớ tốt hơn”

Hơn chục nhân viên bảo vệ trong tiêm thức muốn bước tới nhưng lại bị người phụ trách trên mặt đất ngăn lại.

Bởi vì thư mời này đã hoàn toàn cho anh ta nhìn rõ các hóa đơn trong đó chứng minh răng Bùi Nguyên Minh đã đặt cọc tới ba mươi lăm nghìn tỷ.

Một nhân vật như vậy cho dù xuất thân là gì thì người phụ trách hội trường đấu giá cũng không thể xúc phạm được.

Vì vậy lúc này sắc mặt của người phụ trách nhất thời thay đổi, Phương Trung Nghĩa sau khi nhìn thoáng qua cũng chột dạ lùi sang một bên.

Đọc truyện chữ Full