TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tìm Xác
Chương 1184: 1184

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc này hai cảnh sát canh giữ ở bên ngoài nhìn thấy chúng tôi, lập tức đến chào hỏi với Bạch Kiện, đồng thời vẻ mặt nghi ngờ nhìn về phía chúng tôi đứng sau anh ta. Bạch Kiện nói qua loa: “Đây là hai người bạn của tôi, vừa rồi chúng tôi đang tụ tập, nghe nói con trai của nhà phó giám đốc Lý bị tai nạn nên cùng đến xem có thể giúp đỡ gì được hay không. Bây giờ tình hình bên trong thế nào?”

Trong mắt một tay cảnh sát hơi hiện lên tia nghi ngờ, chắc anh ta cảm thấy ở đây vừa có cảnh sát vừa có lính cứu hỏa, nào còn cần hai người khổng liên quan chúng tôi tới giúp? Loại người nhìn người từ bề ngoài này tôi2đã thấy nhiều, tất nhiên sẽ không để trong lòng. Hơn nữa suy cho cùng chúng tôi tới cùng Bạch Kiện, nếu thật sự cần tôi giúp, đó cũng là giúp cho Bạch Kiện, bởi vì tôi không quen biết phó giám đốc Lý nào đó...

Tiếp theo tay cảnh sát kia nói cho Bạch Kiện, từ khi phát hiện những đứa trẻ mất tích đến bây giờ đã qua mười mấy tiếng đồng hồ rồi, trong thời gian đó lính cứu hỏa và cảnh sát vẫn luôn dốc hết sức tìm kiếm, nhưng mãi vẫn chưa tìm thấy bóng dáng của bọn trẻ ở dưới nước. Bạch Kiện nghe xong không nói thêm gì nữa, dắt theo tôi và Đinh Nhất đi về hướng xảy ra chuyện.

Đi vào trong đập chứa nước thì thấy, hồ chứa nước6to như vậy đang được đèn pha chiếu sáng như ban ngày, hơn mười chiếc thuyền cứu hộ qua lại trên mặt nước, rất ồn ào và náo nhiệt.

Lúc này Bạch Kiện nhìn thấy một người đàn ông trung niên có vẻ mặt sầu lo đang nhìn nhân viên tìm kiếm trên mặt nước, anh ta vội bước nhanh đi qua. Không cần nghĩ tôi cũng biết, vị này nhất định chính là lãnh đạo theo lời anh ta nói, phó giám đốc Lý của Sở Công an tỉnh hiện giờ.

Lần này, tôi và Đinh Nhất cũng không đi cùng qua đó, mà lựa chọn nhìn về phía hồ chứa nước trước mặt. Thực ra tôi cũng không xa lạ đối với nơi như hồ chứa nước và còn từng tìm kiếm thi thể ở chỗ thế0này không chỉ một lần...

Tuy nhiên khi đứng ở vị trí này, tôi lại không có cảm giác rằng có bất kỳ thi thể nào trong nước. Nhưng điều này cũng không thể nói lên được bất cứ điều gì, vì dù sao diện tích nơi này cũng khá lớn, tôi cũng không dám bảo đảm bên dưới vùng nước rộng lớn như vậy sẽ không có một góc xó xỉnh nào đó mình không cảm nhận tới được. Lúc này không biết Bạch Kiện đang nói cái gì với phó giám đốc Lý, giữa lúc nói thỉnh thoảng lại nhìn về phía chúng tôi... Trên thực tế, vào lúc này, trong lòng người làm cha mẹ của con trẻ đều rất mẫn cảm, cực kỳ không thích nghe thấy hai chữ “tìm xác” như vậy. Nhưng5nếu những đứa trẻ này thật sự mất tích trong nước, vậy thì khả năng còn sống là rất nhỏ.

Nhưng vấn đề hiện giờ là, nếu bạn trẻ rơi xuống nước chết chìm, thi thể đáng lẽ cũng không khó tìm thấy chứ? Nhưng xem tình hình trước mắt lại chẳng tìm được cái gì cả, như thể chứng minh trong chuyện này nhất định đã xảy ra vấn đề gì khác.

Tôi thấy lúc này trên mặt nước có rất nhiều người tìm kiếm, cũng không thiếu một người là tôi, vì thế tôi và Đinh Nhất bèn đi tới bên cạnh một căn lều, muốn tìm ra một vài manh mối trong đó...

Lúc trước nghe Bạch Kiện nói, những đứa trẻ này đều vừa tham gia kỳ thi đại học xong, hơn nữa tất cả đều9đã nhận được thu nhập học đại học, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, thì đối với những gia đình này mà nói thì đây chính là đòn chí tử.

Trên thực tế, mỗi năm sau khi kết thúc kỳ thi đại học, các nơi đều sẽ có tin sinh viên chết đuối, rất nhiều người đều tiếc hận đồng thời đều sẽ nói tại sao lại không cẩn thận như vậy chứ? Nhưng bọn họ nào biết đây đều là đến giờ đến số, không phải nói cẩn thận là có thể cẩn thận được.

Tôi mở đại một căn lều trong đó, nhìn thoáng qua những đồ vật bên trong, phát hiện đều là một vài đồ vật của con gái, lúc này tôi mới nhớ ra Bạch Kiện chỉ nói có năm học sinh mất tích, chứ không nói tất cả bọn họ đều con trai.

Lúc này Bạch Kiện kết thúc cuộc nói chuyện với phó giám đốc Lý và đi đến chỗ chúng tôi, sắc mặt anh ta âm trầm hỏi tôi có phát hiện ra cái gì không? Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó nói với anh ta: “Có thể chắc chắn bạn trẻ thật sự đã xuống nước ư? Ngoài ra tôi muốn tìm hiểu thông tin cá nhân cơ bản của những đứa trẻ này.”

Bạch Kiện đáp lời tối: “Trong năm đứa trẻ có một nữ, bọn chúng chơi chung với nhau từ nhỏ đến lớn. Đặc biệt là cô bé kia, tên Dương Nam Nam, vừa rồi khi người nhà của cô bé sắp xếp lại đồ đạc trong lều thì phát hiện, áo tắm cô bé mang đến không còn, vậy chứng minh lúc đứa trẻ mất tích chắc hẳn đang mặc áo tắm trên người.”

Tôi nghe xong thì gật gù: “Một cô gái nhỏ trên người mặc áo tắm bị mất tích, vậy chứng minh lúc ấy chắc chắn là bọn họ xuống nước bơi lội.” Tiếp theo Bạch Kiện lại cho tôi biết, ba cậu bé còn lại lần lượt tên là Lưu Tín, Phương Vĩ, Hà Kính Tùng, bọn họ và Lý Kiển cộng thêm Dương Nam Nam đều là bạn học cùng lớp trung học phổ thông, quan hệ của cha mẹ những đứa trẻ này cũng đều tốt đẹp.

Tôi nghe ra ý tứ trong lời nói của Bạch Kiện, hoá ra những đứa trẻ này đều là con ông cháu cha! Trong đó cha của Lý Kiển có chức vị cao nhất. Nhưng thế thì sao chứ? Đứng trước mạng sống, người người đều bình đẳng, khi Thần Chết xuất hiện, chẳng có ai để ý ông già anh là ai... Lúc này một người phụ nữ có vẻ mặt uể oải phát hiện tôi ngồi quỳ trong lều thì chất vấn với giọng điệu sắc nhọn: “Ai cho cậu tùy tiện vào đây?” Tôi nghe thể lập tức đứng dậy đi ra khỏi lều, sau đó bất đắc dĩ nhìn về phía Bạch Kiện. Bạch Kiện liền cau mày lại, sau đó lấy thẻ ngành ra nói với bà ta: “Người có thể xuất hiện ở đây tất nhiên đều là người đến giúp tìm bạn trẻ. Bà là ai? Mẹ của Dương Nam Nam?” Người phụ nữ nhìn thoáng qua thẻ ngành trong tay Bạch Kiện, giọng điệu hơi dịu lại, nhưng vẫn có phần vênh váo hung hăng: “Tôi là dì út của Nam Nam, cha mẹ con bé vẫn đang đi công tác ở nước ngoài, nhưng bây giờ sắp sửa về rồi.”

Tuy rằng tôi rất không thích thái độ của người này, nhưng trước mắt vẫn là tìm lũ trẻ quan trọng nhất, vì thế tôi thuận miệng hỏi: “Đã tìm được di động của Dương Nam Nam chưa?” Người phụ nữ chần chờ vài giây rồi lấy ra một chiếc iPhone vàng và nói: “Buổi trưa khi chúng tôi đến, di động bị ném ở trong lều.”

“Bà mở Wechat hoặc Weibo của cô bé ra xem thử, xem thời gian cập nhật mới nhất của cô bé là khi nào.” Tôi nói với bà ta một cách thẳng thừng dứt khoát. Người phụ nữ há miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói, bà ta thành thật mở điện thoại ra xem một lúc, rồi ngẩng đầu lên và nói với tôi: “Bài viết cuối cùng trong Wechat của Nam Nam là hơn 3 giờ vào rạng sáng ngày hôm qua, nói là bọn nó nhìn thấy mặt trăng màu đỏ...”

Đọc truyện chữ Full