TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tìm Xác
Chương 1209: 1209

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cho nên lần này ông chủ công ty bất động sản mời chúng tôi tới, một là muốn tìm nguyên nhân của việc nhân viên liên tiếp bị thương, hai là hi vọng chúng tôi có thể trấn an những cô nhân viên cả ngày phập phồng lo sợ kia. Nhìn bề ngoài thì chưa thấy việc này có gì quá khó khăn, tuy cái việc “đuổi quỷ bắt ma” này không phải sở trường của tôi, nhưng chuyện này đối với chú Lê thì lại là chuyện nhỏ, tôi đi theo chỉ đơn giản là để tạo thanh thế, làm trợ thủ thôi.

Thể là sáng hôm sau, ba người chúng tôi hẹn thời gian rồi đi tới văn phòng bán nhà đất có tên là Bích Hải Lam Thiên Cẩm Tú Gia Viên... Khi xe của2chúng tôi đến trước cổng khu văn phòng, thì thấy một biển rất to ở bên ngoài, trên ấy viết: Bích hải lam thiên, thư thái tự nhiên, Cẩm Tú gia viên, nơi sống của tâm hồn.

Tôi không nhịn được mỉa mai: “Tên cái tòa nhà này dài quá đi, lại còn gọi là Bích Hải Lam Thiên Cẩm Tú Gia Viên nữa? Thể lúc đi chuyển phát nhanh, không hiểu họ điền tên trên tờ đơn kiểu gì nhỉ?!” Chú Lê khẽ cười: “Cháu thì biết gì, chưa biết chừng cái tên này giấu giếm huyền cơ đấy? Chú nhìn trong tên này có thủy có kim, chắc là chủ đầu tư tòa nhà này thiếu thủy thiếu kim, nên mới đặt tên vậy để bổ sung.”

Tôi nghe ông thầy bói chú Lê lại6bắt đầu giả vờ hiểu biết, cũng chỉ cười mà không nói gì, dù sao ở những chuyện như thế này, chú ấy nói thế nào thì chính là thế ấy, tôi không hiểu gì cả. Chú Lê thấy tôi không để tâm, còn cười cười thì trừng mắt với tôi và nói: “Ranh con, cháu lại thầm nói xấu chú trong lòng chứ gì?” Tôi cười xấu xa: “Nào có ạ! Chẳng qua cháu chỉ đang cảm khái trong lòng, cảm thấy thành tựu về huyền học của chú bây giờ thực sự là... Thâm sâu không lường được!”

“Cút đi!” Chú Lê nói mà không tức giận. Đúng lúc này, chúng tôi thấy một người đàn ông trung niên mặc vest, đi giày da từ cửa chính của tòa nhà đi ra, theo sau lưng ông3ta là khoảng sáu, bảy người phụ nữ cao gầy. Người đàn ông trung niên vừa thấy chú Lê đã lập tức bước đến, ông ta bắt tay chú Lê và nói: “Lê đại sự, chúng tôi đang chờ ngài... Mau mau, mời vào trong!”

Khi chúng tôi vào trong văn phòng bất động sản của Bích Hải Lam Thiên Cẩm Tú Gia Viễn thì phát hiện, mặc dù hôm nay là cuối tuần, nhưng trong nơi mở bán cũng không có nhiều người... Chỉ thỉnh thoảng có vài người thưa thớt nhìn xem mô hình tòa nhà.

Chủ Lê nhìn qua, rồi quay đầu hỏi giám đốc: “Nơi này bình thường cũng chỉ có ít khách như vậy thôi à?”

Giám đốc buồn thiu, nói: “Thật ra lúc vừa mới mở bán, mấy ngày đầu cũng có khá nhiều9khách, nhưng vì nhân viên trong sảnh của chúng tôi quá ít, có rất nhiều người đợi lâu mà không được ai qua tiếp đón, nên cuối cùng những người này đều đi hết.”

Chủ Lê nghe vậy thì gật đầu, sau đó cầm la bàn vừa đi vừa quan sát trong sảnh văn phòng... Nhưng tôi thấy chú Lê vừa đi một bước là tay giám đốc và những cô nhân viên kia lại đi theo sát, thế là tôi kéo tay giám đốc lại, để ông ta kể cho tôi nghe về chuyện xảy ra với mấy cô nhân viên kia?

Vị giám đốc nghe tôi hỏi như vậy thì mặt mày khổ sở, nói: “Thật ra chỗ này của chúng tôi, trước khi mở bán chính thức đã làm hoạt động dự bản trước một tháng,4vì muốn hấp dẫn càng nhiều khách hàng tới xem và mua căn hộ. Ai ngờ hoạt động này vừa làm được hại tuần lễ thì những nhân viên của tôi đều lần lượt xảy ra chuyện...”

Người đầu tiên là một cô gái tên Trịnh Mạn Lệ, trên đường về nhà sau khi tan làm, cô ấy bị một thằng nhóc giao thức ăn đụng phải, vốn chỉ bị đụng nhẹ, nhưng mắt cá chân của cô ấy lại bị vỡ, trong thời gian ngắn không thể hồi phục được.

Trịnh Mạn Lệ là nhân viên bán cao ốc đã nhiều năm, cô ấy là người được ông chủ mời về với mức lương cao! Nhưng bây giờ bị thương như vậy rồi, chắc chắn cô ấy không thể bình phục trước ngày chính thức mở bán được.

Nhưng chẳng ai ngờ rằng, đây mới chỉ là bắt đầu... Sau đó Lưu Viện Viện đi ra ngoài lấy chuyển phát nhanh thì bị ngã gãy tay phải, Tôn Thiên đùa giỡn với đồng nghiệp bị đứt dây chằng; Lưu Doanh đi ăn cơm bị bỏng nước nóng; Triệu Tĩnh đi dạo phố bị biển rơi trúng đầu chấn thương sọ não... Tóm lại những cô gái này đều gặp đủ loại tai nạn bất ngờ mà bị thương.

Nếu như một, hai người thì có thể nói là trùng hợp, nhưng liên tiếp có bảy, tám người cùng bán tòa cao ốc này xuất hiện tai nạn bất ngờ thì không thể dùng chữ “trùng hợp” để giải thích được nữa. Nghe giám đốc kể lại xong, tôi quay sang nhìn về phía mấy cô gái đi bên cạnh ông ta, phát hiện sắc mặt họ rất khẩn trương, hiển nhiên họ đều sợ hãi, lo lắng liệu ngày mai tai ách có thể rơi xuống đầu mình hay không.

Tôi là người luôn thương hương tiếc ngọc, bây giờ đột nhiên có nhiều cô gái cần tối an ủi như vậy, sao tôi có thể bỏ qua chứ? Vì vậy tôi bảo các cô gái đừng đứng nói chuyện, những người này đều đi giày cao gót, nhìn thấy cũng mệt rồi...

Giám đốc cũng là người tương đối có ánh mắt, vừa nghe tôi nói như vậy liền gọi một cô gái xinh đẹp tên Lý Thư dẫn chúng tôi tới phòng hội nghị, dù sao nếu để khách hàng nghe được những chuyện này cũng không hay lắm. Khi mọi người đều đã ngồi vào chỗ, tôi bèn cười nói với các cô gái: “Trước tiên mọi người không cần sợ hãi, chờ Lê đại sư xem xong phong thủy nơi này, tôi sẽ bảo ngài ấy cho mỗi người một lá bùa bình an, có thể bảo vệ mọi người trong khoảng thời gian này được đi lại an toàn.”

Mấy cô gái nghe vậy thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, xem ra các cô ấy thực sự rất sợ hãi! Tôi thấy ánh mắt các cô ấy dần buông lỏng, bèn nói tiếp: “Mọi người thử cẩn thận nhớ lại xem, cái cô gái đầu tiên xảy ra chuyện là Trịnh... Trịnh...”

“Trịnh Mạn Lệ!” Một cô gái mắt to nhắc nhở.

Tôi vô gáy một cái: “Đúng đúng đúng, Trịnh Mạn Lệ! Trước khi cô ấy gặp tai nạn, có điều gì đặc biệt xảy ra trong văn phòng bán hàng không?”

Mấy cô gái nghe xong đều vô cùng nghi hoặc, dường như không hiểu rõ chuyện đặc biệt là chỉ chuyện gì? Lúc này, cô gái xinh đẹp tên Lý Thư lại cười với tôi và nói: “Anh Trương, thật ra thì anh đừng nhìn chỗ này của chúng tôi là nơi bán căn hộ nho nhỏ, nhưng mỗi ngày ở đây đều diễn ra trăm chuyện nhân gian đấy nhé.”

“Cô nói vậy là sao?” Tôi không hiểu.

Đọc truyện chữ Full