*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Có thể là vậy...” Chú Lê nhún vai.Tôi nghĩ thẩm trong lòng, nếu Hứa Cường và Dương Bối Bối là hai người lương thiện thì có lẽ tôi còn cân nhắc mạo hiểm cứu bọn họ, nhưng bây giờ người chết dưới tay Bùi Tông Lâm đều là người trong lòng chứa ác niệm, cũng đã làm chuyện xấu. Nếu nghĩ như vậy... thì bọn họ chết cũng không oan.Chú Lê thấy tôi vẫn đang nhìn mấy cô gái đó, thì khẽ đẩy tôi một cái: “Phấn hồn trên người những cô gái này không khó tiêu trừ, nhưng vấn đề là sau khi loại bỏ chúng thì có chút khó giải quyết. Nếu như thu những phân hồn này của Âu Dương Lệ Quyên, chắc chắn Bùi Tông2Lâm sẽ tìm tới cửa... Nhưng nếu bỏ mặc không quan tâm, thì chỉ sợ Hứa Cường và Dương Bối Bối không sống qua nổi đêm nay.”Tôi nói với vẻ khó khăn: “Đúng là khó chọn, mặc dù những gì mà Hứa Cường và Dương Bối Bối làm về mặt đạo đức thật đáng khinh, thế nhưng... Dù sao cũng là hai mạng người, cứu hay không thật là khó mà lựa chọn.”Hai người chúng tôi suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định trước tiên trục xuất phân hồn trên người mấy cô gái rồi tính tiếp, đến lúc đó để chú Lê nghĩ biện pháp vây khốn hồn phách Âu Dương Lệ Quyên vài phút, hi vọng có thể siêu độ cô ấy.Làm như vậy6mặc dù không chắc sẽ thành công, nhưng cũng coi như đã cố gắng hết sức, về phần Hứa Cường và Dương Bối Bối cuối cùng có thể tránh được một kiếp này hay không, vậy phải xem ý trời. Sau đó chú Lê tập trung mấy cô gái đến một chỗ, dùng vải đỏ bịt kín mắt bọn họ, đồng thời dặn dò, lát nữa bất kể có âm thanh gì đều không được tháo vải xuống. Thật ra ngay từ đầu tôi muốn mấy cô ấy nhắm mắt lại là được rồi, nhưng chú Lê lại nói: “Mấy người họ còn trẻ, định lực còn kém, nếu như bởi vì sợ hãi trong lúc chúng ta siêu độ Âu Dương Lệ Quyên mà mở mắt, đến lúc3đó chỉ sợ sẽ bị lệ quỷ Âu Dương Lệ Quyên nhập vào người, vậy thì phiền phức lớn.” Tôi nghĩ cũng đúng, thế là cuối cùng đổi thành vải đỏ che mắt, bởi vì nếu trong trường hợp các cô ấy vì sợ quá mà mở mắt, cũng chỉ có thể nhìn thấy vải đỏ trước mặt, mà không phải dáng vẻ ác quỷ của Âu Dương Lệ Quyên... Lúc đầu mấy cô gái này còn tỏ ra hưng phấn, nhưng theo tiếng rung chuông chiêu hồn của chú Lê, nhiệt độ xung quanh bắt đầu từ từ giảm xuống, các cô gái cũng bắt đầu hơi sợ hãi. Trước đó cái bóng bên người các cô cũng chỉ mờ mờ, nhưng theo tiếng rung chuông của chú9Lê, từng cái hợp vào một chỗ, một người phụ nữ để trần nửa người xuất hiện trước mặt chúng tôi... Nữ quỷ treo cổ tôi đã từng thấy, nhưng có bộ mặt bình tĩnh như Âu Dương Lệ Quyên lại không nhiều, có lẽ do trước khi chết cô ấy đã đạt được giao dịch nào đó với Bùi Tông Lâm, cho nên coi như hoàn thành tâm nguyện mà chết.Nhưng khi cô ấy nhìn thấy mấy cô gái được vải đỏ che mắt, liền nói với vẻ thê lương: “Tại sao phải cứu mấy người bọn họ? Tôi chỉ cho họ một chút trừng phạt nhỏ mà cũng không được sao? Vì sao mấy người giúp kẻ xấu mà không giúp tôi?”Chú Lê thấy cảm xúc Âu4Dương Lệ Quyên đột nhiên thay đổi, bèn lớn tiếng an ủi: “Ai mà không phạm sai lầm? Không thể bởi vì bọn họ làm ra một việc sai lầm không thể dự đoán kết quả, mà muốn các cô ấy phải nhận trừng phạt nghiêm trọng gấp bội.” “Vậy tôi thì đáng chết hay sao? Nửa đời trước tôi gian nan khổ cực bớt ăn bớt mặc, vất vả lắm mới có cuộc sống tốt hơn như hiện tại, lại bị người đàn ông luôn miệng nói yêu tôi từ bỏ! Tôi không cam lòng! Tôi không cam lòng! Bọn họ phải chết! Tất cả đều phải chết!” Khuôn mặt Âu Dương Lệ Quyên đột nhiên vặn vẹo. Chú Lê nói với vẻ bất đắc dĩ: “Âu Dương Lệ Quyên, làm hại tuổi thọ của người khác thì không thể chuyển thể đầu thai, ân oán đời này sẽ có đời sau để hoàn lại. Cô bây giờ bị người ta lợi dụng mà hiện ra sinh hồn của bản thân có đáng giá hay không?”Thần trí Âu Dương Lệ Quyên đang từ từ khôi phục, khi cô ấy nhìn về phía chúng tôi, trên mặt lại hiện ra một nụ cười buồn thảm: “Sống trong thống khổ, không bằng chết cho xong hết mọi chuyện, như vậy có thể kéo theo đối gian phu dâm phụ đó cùng xuống địa ngục!” Tôi thở dài nói: “Cô vì sai lầm của người khác mà phải trả giá tính mạng của mình, đây không phải là ngốc hay sao? Cho dù người đàn ông này không yêu cô, cô cũng không cần thiết phải kéo theo hắn ta cùng chết chứ, cuộc sống còn nhiều điều quan trọng hơn so với tình yêu mà...”.“Không còn gì hết! Vì người đàn ông này tôi đã không còn gì hết! Hai mươi hai tuổi tôi lấy hắn ta, cha mẹ tôi hết sức phản đối, tôi ngây thơ cho là lúc đó bọn họ chế hắn nghèo, không có gì trong tay. Vì có thể gả cho hắn, tôi cắt đứt liên hệ với gia đình mình, ngoại trừ lúc bố mẹ qua đời có trở về một lần còn lại đều không gặp gỡ. Nhưng bây giờ nghĩ lại... Cha mẹ tôi năm đó cực lực phản đối không phải bởi vì hắn nghèo khó, mà là trên người hắn có một loại nghèo khó từ tinh thần, nghèo từ trong bản chất! Kết hồn nhiều năm như thể tôi phát hiện mình cũng đã thay đổi, cũng trở nên nghèo khó về tinh thần. Tôi tiết kiệm ăn mặc để dành tiền mua nhà, thậm chí băng vệ sinh hơi đắt cũng không nỡ dùng, vì để sớm có ngày được sống một cuộc sống tốt, không phải chịu những ánh mắt khinh thường nữa. Nhưng cuối cùng tôi đổi lấy cái gì? Tiền tôi không nỡ tiêu thì hắn xài cho người đàn bà khác, tôi cực khổ dành dụm hắn lại mang ra mua nhà cho con đàn bà khác? Đáng hận nhất là người đàn ông đó đến cuối vẫn đang lừa dối tôi, tại vì sao hắn để tôi vui vẻ đi cục dân chính làm thủ tục ly hôn... Rốt cuộc thì tôi đã làm sai điều gì? Chẳng lẽ tôi đối với hắn không tốt? Tôi đã vì hắn mà làm một đứa con gái bất hiếu, tôi vì hắn mà đến giờ vẫn chưa có con, rốt cuộc thì tôi đã làm sai điều gì mà hắn đối xử với tôi như vậy?”.Tôi nghe đến đó cuối cùng cũng hiểu cái gì là “Người đáng thương nhất định cũng có chỗ đáng hận”, thế là tôi bực mình nói: “Có sai ở chỗ cô làm mọi thứ đều vì hắn! Cô cho rằng nỗ lực thì nhất định sẽ được báo đáp hay sao? Cô sai rồi! Trong thế giới tình cảm, bất kể là nam hay nữ, người bỏ ra nhiều nhất luôn là người dễ bị tổn thương nhất... Cha mẹ của cô chắc chắn là người yêu cô nhất trên đời, bọn họ đã sớm nhận ra người đàn ông này không đáng tin, họ không yên lòng cô đi theo hắn nên mới hết sức phản đối. Cho dù bị tình yêu làm cho mù quáng, cô cũng không thể đánh mất bản thân mình triệt để như vậy chứ?”