*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng sớm hôm sau, Tiểu Tần đưa chúng tôi đến phim trường kia, đó là một khu đất có kiến trúc cổ đại đặc sắc, đình đài lầu các khắp nơi, nếu như không biết đây là phim trường, có khi tôi còn tưởng mình xuyên đến một thành phố lớn ở thời cổ đại nào đó rồi.Vì ở đây không có đoàn làm phim nào làm việc, cho nên dù là ban ngày, ở đây vẫn vắng vẻ, quạnh quẽ... Tiểu Tẩn nói với chúng tôi: “Mùa này năm trước, nơi này rất náo nhiệt, từng đoàn phim nối tiếp đến đây quay, các ngôi sao lớn cũng tụ tập ở đây. Nhưng đúng là càng nghèo càng gặp quỷ, năm nay làm ăn không tốt, những đoàn phim tới quay ít đến thảm thương, hiện giờ còn xảy ra chuyện như thế này, làm mấy nhân viên quèn như2chúng tôi không có cách nào kiểm cơm.”Tôi nghe vậy thì cười nói với cô ấy: “Nơi này trước kia có từng phát sinh chuyện kỳ lạ gì không?” Tiểu Tần thở dài: “Trước kia tất nhiên cũng có một ít chuyện, nhưng những chuyện đó đều chỉ có số ít người tự mình trải qua, phần lớn đều là những tin đồn thất thiệt, nào giống như lần này... Có nhiều người tận mắt nhìn thấy.”Sau đó cô ấy dẫn chúng tôi đi vào một nơi có kiến trúc giống như một khách điểm, rồi nói với chúng tôi: “Hai đoàn phim đều xảy ra chuyện khi đang quay cảnh ở đây...”Tôi nghe vậy liền nhìn bốn phía xung quanh thì thấy cảnh tượng nơi này đúng là loại khách điếm, lầu xanh vẫn thường thấy trong các phim cổ trang, chỉ cần thay đổi bối cảnh bên trong là7có thể biến hóa thành cảnh của các triều đại khác nhau.Chú Lê cầm la bàn đi bộ một vòng xung quanh, nhưng có lẽ do vẫn là ban ngày, cho nên chú ấy không cảm nhận được gì... Sau đó tôi lại quay sang Tiểu Tần xác nhận một lần xem có phải mấy chuyện xảy ra lần trước đều vào buổi tối không?Tiểu Tần suy nghĩ một chút rồi nói: “Bên đạo diễn Vương thì tôi không rõ, nhưng hai lần xảy ra chuyện bên đoàn làm phim của tôi đều là cảnh quay vào ban đêm.”Tôi gật đầu, sau đó đi ra sân sau, nhưng vừa vào bên trong xem xét, tôi thấy bên trong có chất rất nhiều đạo cụ cùng vật trang trí kỳ quái. Có một ít rau quả, trái cây giả, một bia đá làm bằng xốp... Nhiều vô số, đủ kiểu dáng, thể1loại, thậm chí còn có thấy khô và chân tay được chế tạo như thật vậy.Nhưng ngay khi tôi đặc biệt bị những thứ này hấp dẫn thì đột nhiên tôi thấy có một cảm giác khác thường trong đống thấy khô... Lúc này tiểu Tẩn thấy tôi nhìn chằm chằm vào những thi thể giả này, bèn cười nói với tôi: “Làm giống thật quá hả! Những thứ này đều là đạo cụ thôi, lần đầu tiên tôi nhìn thấy cũng sợ hết hồn, đúng là có thể lấy giả làm thật được.” Tôi nghe xong liền quay sang hỏi cô ấy: “Những đạo cụ này là của đoàn các cô à?”Tiểu Tẩn lắc đầu: “Đương nhiên không phải, đây là đồ biểu diễn của phim trường, đoàn làm phim chúng tôi căn cứ vào kịch bản, nếu cần thì thuê về dùng...” Tôi nhanh chóng đi tới gần một7“Xác chết cháy”, sau đó từ từ ngồi xổm xuống, mặc dù nó trà trộn trong một động thi thể giả, nhưng tôi vẫn có thể cảm giác được, đây là một thi thể bị cháy thực sự. Chú Lê thấy tôi đến gần một thi thể đạo cụ thì vội vàng đi tới, nhưng sau khi chú ấy tới gần, la bàn trong tay nhanh chóng chuyển động, cây kim bắt đầu xoay tròn. Chú ấy sửng sốt, sau đó giật mình nói: “Cháu đừng nói với chú đây là một người chết thực sự đây nhé...”Lúc này tôi mới quay đầu lại, bất đắc dĩ gật đầu: “Mặc dù bề ngoài nhìn rất giống với những thi thể giả kia, nhưng phía trên lại có tàn hồn, không thể qua mắt cháu được.” Đây là một thi thể đã bị làm khô, nhưng không khó nhận ra, màu sắc0bên ngoài của nó cũng giống như màu sắc của những thứ đạo cụ kia vậy, đều đã được gia công phun sơn lên.Sau đó tôi chầm chậm đưa tay khẽ chạm vào bề mặt của thi thể này, một ít ký ức đứt quãng thuộc về người chết tràn vào trong đầu tôi...Người chết tên là Cát Đằng Long, khi còn sống là một diễn viên quần chúng làm việc trường kỳ ở phim trường này. Mặc dù từ nhỏ anh ta không được học hành, nhưng lại một lòng muốn trở thành ngôi sao giống như Vương Bảo Cường.Nhưng thành công không phải cứ học theo như vậy là thành công được, giống như việc trên đời này chỉ có một Vương Bảo Cường thôi, vì vậy Cát Đằng Long cũng giống như hàng vạn diễn viên quần chúng ở Hoành Điếm, cùng nhau ôm ấp giấc mơ mà bám trụ ở phim trường này cũng đã năm năm.phim trường này, anh ta đã diễn qua vô số nhân vật “Người đi đường Ất, Giáp, Bính, Đinh”, vai diễn tốt nhất là có thể nói thêm một câu thoại, sau đấy nhân vật đó sẽ chết, cho dù vậy anh ta cũng vẫn không từ bỏ giấc mộng diễn viên của mình.Hàng năm, anh ta vẫn trà trộn vào các đoàn làm phim lớn, tuy kiếm được rất ít tiền, nhưng anh ta vẫn miệt mài làm không biết mệt... Anh ta cảm thấy vai diễn quần chúng cũng là diễn viên, chỉ cần có thể cho anh ta một cơ hội, anh ta nhất định có thể thành công. Những giấc mộng này của anh ta, chỉ vì một biến cố bất ngờ mà phải ngừng lại...Lúc ấy anh ta được giới thiệu đến một đoàn làm phim, cảnh quay cần có cảnh tàn phá của chiến tranh, bởi vậy phải tạo cảnh hỗn loạn, người dân lang thang khắp nơi, thây phơi đầy đất, cho nên tổ kịch cần một lượng lớn người diễn xác chết.Nói trắng ra là chỉ cần nằm bất động trên đất là được, bất kể bom đạn bắn liên tục, làm một “xác chết” đủ tiêu chuẩn, bạn phải nằm đó không nhúc nhích... Khi nào đạo diễn hô dừng lại, khi đó bạn mới có thể đứng dậy.Lúc đầu Cát Đằng Long cũng giống như những diễn viên quần chúng khác, nằm trên đất giả làm xác chết, nhưng sau khi những điểm nổ xung quang anh ta lần lượt nổ, anh ta cảm thấy vị trí của mình cách quá gần những điểm nổ, anh ta thấy mỗi lần nổ lại làm cho mình cảm thấy nóng rực.Nhưng làm một diễn viên quần chúng chuyên nghiệp, Cát Đằng Long vẫn không hề động đậy, anh ta đợi sau khi quay xong sẽ đổi sang một nơi an toàn để nằm, nhưng rất tiếc... Anh ta không chờ được cơ hội đổi chỗ. Sau khi có một điểm nổ mạnh gần đó, Cát Đằng Long bị chôn vùi trong đống đất đá trong nháy mắt!