TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên Minh
Chương 2087

Chương 2087:

“Gian lận?”

“Chẳng trách ông đây tới chỗ này mới một tuần lễ mà thua mấy trăm triệu!”

“Tôi cũng vậy. Chỉ có duy nhất lần đầu thắng được mấy chục triệu ra thì lúc khác đều là thua nhiều thẳng ít!”

“Tôi vẫn cho là số mình không đỏ vận mình không may, xem ra là nơi này giở trò!”

“Phí công tôi còn giới thiệu bạn bè tới. Chỗ này không uy tín, sau này cũng không tới nữa!”

“Cái này là biến chúng ta thành người tiêu tiền như rác đây mà!”

“Không được, tôi phải đòi tiền lại!”

Mấy trăm tay cờ bạc lòng đây căm phẫn, xôn xao quát to vọt tới chỗ Miyamoto Sakura.

“Trả tiền lại! Bồi thường!”

Giờ phút này, Miyamoto Sakura giận đến mức phun ra một ngụm máu tươi, cô ta lảo đảo đi xuyên qua đám người, gọi điện thoại: “Bùi Nguyên Minh đâu? Thăng cha đó đi đâu rồi?”

Đối diện truyền tới tiếng nói: “Cô Miyamoto, trên mặt biển đột nhiên xuất hiện một chiếc thuyên, anh ta mang theo tiên đặt cược nhảy lên thuyên rời đi rồi, chờ khi chúng tôi kịp phản ứng lại, đã không đuổi kịp”

Miyamoto Sakura kêu gào như sấm, một lát sau lạnh giọng nói: “Gọi điện thoại, gọi điện thoại cho Trâm Chí Đạt!”

“Nói cho anh ta, Bùi Nguyên Minh sẽ xuất hiện ở bến tàu!”

“Phải làm gì, anh ta còn rõ hơn tôi!”

Sóng đen bị một chiếc thuyên sang trọng cưỡi sóng lướt gió rẽ ra làm đôi.

Sở Tuấn Hiên cùng Tần Ý Hàm hai người một mực cung kính đứng ở trước mặt Bùi Nguyên Minh.

Với thị lực của hai người, lúc trông thấy Bùi Nguyên Minh tùy tiện vứt mấy chục tỉ tiền cược lên mặt bàn, mi mắt đều không khỏi giật loạn.

Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt nói: “Tuấn Hiên, bắt đầu từ ngày mai, đem mấy cái thẻ cược này tung ra chợ đen, bán với giá thấp đi”

Sở Tuấn Hiên hơi sửng một chút, nói: “Phân hội trưởng, như vậy, tổn thất của chúng ta..”

“Không thể xem là tổn thất. Mấy cái thẻ cược này đem tặng miễn phí cho mấy tay sừng sỏ ở Thủ đô cũng được. Có điều, đê cập đến vấn đề này như thế nào thì là chuyện của bọn họ rồi.

Chắc hẳn mức giá mấy chục hoặc là mấy trăm triệu cũng không bằng một chuyến đi đến sòng bài của họ nữa”

Nghe được lời này của Bùi Nguyên Minh, trong nháy mắt Sở Tuấn Hiên lộ ra nụ cười hiểu ý.

Phân hội trưởng đây là giết người còn phải mài dao.

Ngày nào cũng có một đám đầu trâu mặt ngựa tới sòng bài để đổi thẻ cược thà h tiền mặt.

Hơn nữa không phải mấy trăm triệu, mà theo tiền thẻ cược mà Bùi Nguyên Minh phân ra, dễ cũng hơn mấy triệu đôi Ngần ấy tiên mặt đủ để khiến Kashima Shinto Ryu trong thời gian ngắn phải bể đầu sứt trán.

“Còn dư lại năm mươi tỉ, Tần Ý Hàm cô tự mình đi một chuyến đến sòng bạc, đổi thành tiền mặt đi”

“Phải nắm bắt được thời gian. Tốt nhất trong vòng ba ngày phải đổi xong hết. Nếu không, tôi sợ tập đoàn nhà Miyamoto phá sản, thẻ này sẽ biến thành đồ bỏ mất”

Bùi Nguyên Minh lại ném thẻ tiên cược cho Tần Ý Hàm. Nhiều tiên như thế, dù sao cũng không thể lãng phi.

“Phân hội trưởng yên tâm, tôi sẽ đích thân dẫn người đi đến sòng bạc một chuyến.”

Tần Ý Hàm thận trọng cất thẻ tiền cược đi.

Bùi Nguyên Minh giao cho cô ta nhiệm vụ như vậy, đủ để nói rõ tín nhiệm đối với cô ta.

Lúc này, điện thoại di động của Tần Ý Hàm vang lên dồn dập, cô ta ngừng một lát sau mới khom người nói: ‘Phân hội trưởng, mới vừa nhận được tin tức, bên phía nhà họ Trầm có một số đông người xuất hiện”

“Theo hướng đi, bọn họ hẳn sẽ đến thẳng bến tàu du thuyền”

“Cần bao lâu chúng mới trở lại được bến tàu du thuyền?” Bùi Nguyên Minh bưng lên một ly long tỉnh, uống một hớp “Một giờ là đủ cho bọn họ đến hiện trường, cũng may là có bố trí trước.”

“Dĩ nhiên, thời gian của bọn họ không đủ, hiện trường có thể lợi dụng, chí có nơi này…”

Tần Ý Hàm lấy ra một tấm bản đồ bày trên mặt bàn, chỉ một tòa nhà bỏ hoang bên cạnh bến tàu.

Đọc truyện chữ Full