TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên Minh
Chương 2186

Chương 2186

Đại sư Đoạt Mệnh đến từ Thiên Trúc, gọi là cao tăng Thiên Trúc, nghe nói ở Thiên Trúc có chút địa vị.

Anh ta tu luyện hẳn là thuật Yoga của Thiên Trúc, lúc này cả người chỉ tùy ý đứng ở nơi đó, nhưng khí tức vô cùng sắc bén ở trên người anh ta lan tràn ra, trực tiếp đè ép người ở xung quanh thân thể lùn đi một đoạn.

Bùi Minh lạnh nhạt nhìn anh ta một cái, có thể cảm nhận được, cao tăng Thiên Trúc này là cao thủ.

Nhưng mà anh không để ý, chỉ lạnh nhạt nhìn về vị trí ở tầng hai.

Ở nơi đó, hẳn là còn có một người đang nhìn phía dưới.

Thú vị.

Trái lại lúc này Bùi Nguyễn Minh có chút chờ mong, một buổi lễ khai trương nho nhỏ, rốt cuộc là ngọa hổ tàng long cỡ nào.

Lúc này Tân Ý Hàm lạnh lùng nói: “Một tên cao tăng, có tư cách gì kêu gào trước mặt phân hội trưởng nhà tôi, anh…”

“Am I!”

Sắc mặt đại sư Đoạt Mệnh lập tức thay đổi, thân thể anh ta xoay chuyển tại chỗ một cách quỷ dị, một cái tát quét ngang mà ra, sau đó bốp một tiếng tát vào mặt Tần Ý Hàm.

Động tác của đối phương không tính là nhanh, nhưng tư thế ra tay vô cùng quỷ dị, căn bản không phải bản lĩnh của Đại Hạ, trong tình huống Tần Ý Hàm bất ngờ không đề phòng bị trúng chiêu, bị tát một cái lùi về sau mấy bước.

Chẳng qua lúc cô ta sắp ngã xuống đất, Bùi Nguyên Minh tùy ý vươn tay đè bờ vai cô ta, sau đó vỗ nhẹ một cái.

Vỗ như vậy, sức lực quỷ dị trong cơ thể Tân Ý Hàm bị đánh tán đi, nhưng mà cho dù như vậy, Tần Ý Hàm cũng cảm thấy khí huyết trong lòng dâng lên. “Phân hội trưởng, là thuộc hạ vô năng.” Vẻ mặt Tân Ý Hàm thay đổi, sau đó bó tay giải thích.

Hôm nay phân hội trưởng dẫn mình tới, vậy mà bị một tên đến từ Thiên Trúc vả mặt, đây là làm mất mặt phân hội trưởng. “Được, đáng đánh!”

“Cho rằng học được chút công phu mèo ba quào, thì có thể hung hãn ương ngạnh trước mặt chúng tôi sao?”

Một đám nhân vật lớn của giới thượng lưu đều lộ vẻ trào phúng, nhao nhao ủng hộ đại sư Đoạt Mệnh.

Dù sao vừa rồi Bùi Nguyễn Minh áp chế bọn họ quá độc ác.

Lúc này thấy có người có thể đi tới vả mặt đám Bùi Nguyễn Minh, khiến đảm bọn họ đều cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Vẻ mặt Tần Ý Hàm thay đổi mấy lần, tiến lên ra tay theo bản năng.

Nhưng Bùi Nguyên Minh xua tay, ngăn động tác của cô ta.

Thực lực của đại sư Đoạt Mệnh này không phải rất cao, nhưng con đường Thiên Trúc của anh ta khó lòng phòng bị.

Đây là lần đầu tiên Tần Ý Hàm gặp phải, chịu thiệt là bình thường.

Nhìn thấy động tác của Bùi Nguyên Minh, mọi người cho rằng Bùi Nguyên Minh sợ, sợ hãi, cả đám đều lớn tiếng trầm trồ khen ngợi ủng hộ.

.

Đại sư Đoạt Mệnh lại càng lạnh lùng nói: “Tên kia còn không mau quỳ xuống!”

“Họ Bùi, vị này là cận vệ của cô Hạ Mộc Diệp, đại sư Đoạt Mệnh đến từ Thiên Trúc!”

“Đại sư Đoạt Mệnh ở Thiên Trúc chẳng những có địa vị cao, thân thủ mạnh, hơn nữa giết chết không biết bao nhiêu hạng người trộm cắp!”

“Người chết ở dưới tay anh ta, còn nhiều hơn cả kiến!”

“Nếu cậu thật sự khiến người ta tức giận, sẽ chết không có chôn!”

Lúc này người thanh niên quỳ trên đất nghiến răng nghiến lợi mở miệng, trên mặt là oán hận xen lẫn với vui vẻ.

Đại sư Đoạt Mệnh được người ta thổi phồng, lúc này để hai tay ở sau lưng, biểu cảm thản nhiên nói: “Tên kia, cần tôi nói lần nữa sao?”

“Kiên nhẫn của tôi không được tốt!”

“Chọc giận tôi mà nói, các người đều phải chết!”

Bùi Nguyên Minh bước ra nửa bước, thản nhiên nói: “Thiên Trúc, muốn diễu võ dương oai ở Đại Hạ chúng tôi, anh phải hỏi xem bàn tay tôi có đồng ý hay không.”

Đọc truyện chữ Full