TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tìm Xác
Chương 1339: 1339

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chú Lê nghĩ cũng phải nên dặn dò tôi: “Nếu có chuyện gì, đầu tiên đừng hoảng hốt, gửi tin nhắn cho bọn chú là được.” Tôi thấy họ đã rời khỏi nên một mình ngồi dựa vào cạnh tường, nghĩ thầm sức hút của thằng nhóc này quả nhiên lớn thật, chẳng những hút người mà còn hút ma quỷ! Nếu như để các fan của cậu ta biết thần tượng của mình ngày ngày bị ma đè, không biết bọn họ sẽ có tâm trạng gì nhỉ? Ai ngờ ngay khi tôi đang miên man suy nghĩ, chợt nghe thấy trên giường có tiếng người rên rỉ... Tôi lập tức mở to mắt nhìn Nhiếp Tiêu Vũ nằm trên giường, chỉ thấy vẻ mặt của cậu ta khi thì rất khó chịu, khi thì lại như thoải mái?! Nhưng nói thật, ngoài việc có thể nhìn2thấy Nhiếp Tiêu Vũ đang tự mình cởi từng chiếc quần chiếc áo ra, tôi thật sự không nhìn thấy thứ gì khác. Trước kia lúc âm khí trên người tôi nặng nề, không cần mở mắt Âm Dương vẫn có thể nhìn thấy âm hồn. Nhưng từ khi cái gã kia thoát ra, những âm khí nặng nề trên người tôi dường như lập tức biến mất hết, tôi cũng không thể dễ dàng nhìn thấy âm hồn giống lúc trước nữa.

Lúc này tôi lập tức gửi một tin nhắn cho Đinh Nhất: “Có chuyện, mau tới!”

Thật ra tôi vốn muốn chờ một lát, suy cho cùng biểu diễn ngay tại hiện trường thế này vẫn khó gặp được. Nhưng tiếp theo tôi lại cảm thấy làm như vậy không hay ho lắm, người ta có khó khăn nhờ anh giúp đỡ, đó là vì tin tưởng8anh, anh nói anh thể nào cũng phải xem phát sóng trực tiếp tại hiện trường có phải không lịch sự cho lắm hay không?

Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là tôi cũng không nhìn thấy ma nữ kia! Cho dù là phát sóng trực tiếp tại hiện trường có khiêu khích hơn nữa, tôi vẫn chỉ có thể nhìn thấy Nhiếp Tiêu Vũ tự mình ở đó rên rỉ hừ hừ, thể chẳng phải là hơi cay mắt quá sao. Lúc này nhóm chú Lê từ từ đẩy cửa đi vào, tên nhóc trên giường cũng sắp cởi chỉ còn mỗi cái quần lót! Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ thấy chú Lê vung một vốc gì đó dạng bột phấn vào con ma nữ đang đè trên người Nhiếp Tiêu Vũ, đánh nó hiện hình...

Đầu tiên ma nữ kia bật lên tiếng kêu2sợ hãi, tiếp theo xoay người biến mất tăm. Có điều cuối cùng chúng tôi cũng đã thấy gương mặt thật của cô ta, hình như là một em gái mềm yếu đeo mắt kính, chỉ không ngờ cô ta lại nhiệt tình như thể.

Tiếp đó ba chúng tôi đi tới mép giường, phát hiện quả nhiên trên người Nhiếp Tiểu Vũ có một vài vệt đỏ lấm chấm, tôi nghĩ bụng em gái ma này cũng mạnh miệng thật đấy? Sao mà mút thành đỏ như thể chứ?

Nhưng lúc này tôi lại chợt phát hiện, hình xăm trên bụng dưới của Nhiếp Tiêu Vũ hình như hơi thay đổi, dường như từ màu đen trước đó đã biến thành màu xanh lam nhạt, vì thế tôi định vươn tay ra sờ, kết quả mới vươn tay ra một nửa thì khựng lại giữa không trung... Bởi vì2tôi phát hiện lúc này chỗ kia của tên nhóc này đang nhô lên thành cái lều. Dưới tình huống kiểu này, tôi thật sự là không xuống tay sờ soạng nổi.

Vì thể đành phải túm cái chăn bên cạnh đắp cho cậu ta: “Để cậu ta ngủ trước đi, có chuyện gì ngày mai lại nói.”

Sáng sớm hôm sau, điện thoại di động của Nhiếp Tiểu Vũ đổ chuông không ngừng, tôi đoán hôm nay có thể là cậu ta có công việc, cho nên di động mới bị một người tên Thiết Nam oanh tạc không ngừng. Chỉ tiếc lúc này Nhiếp Tiểu Vũ còn đang ngủ say ở bên trong, có lẽ là ngày hôm qua uống hơi nhiều, cho nên đến bây giờ vẫn chưa tỉnh.

Sau đó tôi thấy cũng sắp 12 giờ mà cậu ta vẫn còn chưa tỉnh, đành phải bỏ cái6di động không ngừng đổ chuông kia vào trong phòng cậu ta, lúc này mới miễn cưỡng đánh thức được cậu ta. Cậu ta tỉnh rồi thì lê lết ở trong phòng một hồi lâu mới ra. Chắc có lẽ là nhìn thấy mình đã cởi chỉ còn mỗi cái quần lót, thật sự hơi ngại xuất hiện đây mà.

“Cảm giác thế nào?” Tôi thấy cậu ta ra ngoài thì buồn cười hỏi.

Nhiếp Tiêu Vũ ngượng ngùng nói: “Ngày hôm qua có phải tôi hơi thất lễ không?” Tôi cười xòa với cậu ta: “Chẳng có gì ghê gớm, đàn ông mà, ai không có lúc uống say? Có điều anh yên tâm, ngày hôm qua chúng tôi bảo vệ cậu rất tốt, sẽ không bị người ta chụp lén đâu.”

Nhiếp Tiểu Vũ gật đầu, sau đó dường như lại đột nhiên nhớ tới điều gì, do dự nói với tôi: “Đêm qua...”

“Chuyện đêm qua cậu còn nhớ được bao nhiêu?” Tôi giành trước một bước hỏi cậu ta.

Nhiếp Tiểu Vũ nhớ lại và đáp: “Nhớ được một ít, có điều hình như tối hôm qua chỉ làm một nửa...”

Tối nghe vậy thì gật đầu nói: “Chẳng phải vì có tối canh giữ ở cạnh sao? Tôi cũng không thể trơ mắt nhìn cậu bị ma quỷ quấy rối ngay trước mắt mình được!” Nghe tôi nói như vậy, trên mặt Nhiếp Tiểu Vũ viết hoa hai chữ xấu hổ... Tôi nhìn gương mặt cậu ta đã đỏ đến sắp nhỏ ra máu thì âm thầm cân nhắc, thật sự không nghĩ ra, một cái chảo nhuộm khổng lồ như giới giải trí, ấy thế mà còn có sự tồn tại đặc biệt như vậy. Chẳng lẽ đây gọi là gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn đó chăng?

Chú Lễ thấy tôi không nói lời nào, vẻ mặt như suy tư gì đó nhìn chằm chằm người ta, vì vậy ho nhẹ rồi nói: “Ngày hôm qua, ma nữ mà chúng tôi nhìn thấy là một cô gái trẻ đeo mắt kính, vóc dáng không cao, cậu có ấn tượng gì không?”

Nhiếp Tiêu Vũ bày ra vẻ mặt mờ mịt đáp: “Không có ấn tượng gì hết, hình như fan của cháu ai cũng giống thể cả?”

Tôi thấy thằng nhóc này không giống đang nói dối, có lẽ là gặp nhiều fan quá rồi, không nhớ được cũng bình thường... Vì thế tôi chỉ vào bụng dưới của cậu ta và nói: “Vén áo lên cho tôi xem lại hình xăm kia thử...”

Đọc truyện chữ Full