*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiểu Lưu lúc này nói với vẻ mặt kinh hãi: “Đại sư, vừa rồi... có chuyện gì xảy ra vậy ạ?” “Không có gì..., âm hồn mượn đường thôi...” Chú Lê nói với giọng đầy thần bí. Tiểu Lưu nghe thể không dám hỏi thêm gì nữa, giống như hỏi nhiều một câu sẽ dính phải sự xui xẻo vậy... Lúc chúng tôi đi vào mỏ than, từ xa đã nghe thấy tiếng người đau đớn khóc than, chắc đây là người nhà của những thợ mỏ đã phát hiện được thi thể. Lúc này, Ngô Tây Sơn đã ra đón chú Lê, nhìn vầng trán ông ta đầy khí đen thì biết trong thời gian này chắc chắn rất không may. Ngô Tây Sơn nhìn thấy chú Lê lập tức đi đến gần, nói: “Lão Lê à, ông tới2rồi! Ông mà không đến chắc tôi phải uống thuốc mất!” Chủ Lê vỗ vai ông ta: “Làm gì đến mức thế! Chuyện đã xảy ra rồi, trốn tránh không phải là cách giải quyết, chúng ta nhất định phải nghĩ biện pháp mới đúng! Nói cho tôi biết hiện giờ tìm được bao nhiêu người?” Ngô Tây Sơn nghiêm mặt nói: “Mới tìm được năm mươi sáu người, tiếc là không ai còn sống.” Chú Lễ nghe thể hỏi luôn: “Còn bao nhiêu công nhân mất tích” Tôi khẽ nhẩm tính trong lòng, lúc nãy vừa nhìn thấy hơn bảy mươi âm hồn, vậy hiển nhiên còn hai mươi người chưa tìm được! Không ngờ Ngô Tây Sơn lại nói: “Còn ba mươi chín công nhân nữa chưa tìm được, nhưng mấy người này đều ở chỗ sâu nhất8trong hầm mỏ, tỉ lệ còn sống chỉ là số không.” Chú Lê nhướng mày hỏi: “Vì sao lại nói thế?” Ngô Tây Sơn vội giải thích: “Hiện giờ đang có chín tiểu đội tham gia cứu hộ, về cơ bản họ đã lục soát xong mỏ than số ba, tất cả thợ mỏ bên trong đều gặp nạn, còn mỏ than số bảy nồng độ cacbon đioxit vượt chỉ tiêu, không cách nào bảo đảm an toàn cho nhân viên cứu hộ! Quan trọng nhất là những công nhân mất tích đó không rõ tung tích, nhân viên cứu hộ căn bản không thể xác định vị trí chính xác của họ...” Tôi hiểu Ngô Tây Sơn định nói gì, ông ta cảm thấy những thợ mỏ không rõ tung tích đó không còn khả năng còn sống,6dù sao vị trí tương đối gần cũng không có ai còn sống, vậy những người ở chỗ càng sâu này làm sao có thể sống được? Nhưng trước đó chúng tôi rõ ràng nhìn thấy âm sai chỉ bắt đi bảy mươi âm hồn, đầu có nhiều đến hơn chín mươi người như Ngô Tây Sơn đã nói? Tôi nhìn thoáng qua chú Lê, muốn xem phản ứng của chú, chỉ thấy chú nhìn chằm chằm vào mắt Ngô Tây Sơn hỏi: “Vậy ý của anh là...?” “Tôi đã cho người liên hệ với gia đình những thợ mỏ này và sẽ ngừng giải cứu nếu được sự đồng ý của họ...” Ngô Tây Sơn bất đắc dĩ nói. Tôi nghe thể mà giật mình, từ bỏ cứu hộ? Khi không thể xác định có người còn3sống hay không là từ bỏ cứu hộ? Làm như vậy có quá vô trách nhiệm hay không? Chắc chắn chú Lê cũng không đồng ý cách làm của ông ta, nhưng cũng không trực tiếp bác bỏ trước mặt Ngô Tây Sơn mà trầm giọng nói: “Gia đình những thợ mỏ đó sẽ đồng ý à?” Ngô Tây Sơn suy nghĩ rồi trả lời: “Làm công tác tư tưởng chắc bọn họ sẽ đồng ý, dù sao số tiền mà họ được nhận cũng không thiếu xu nào.” Tôi nghe thế mà thấy lạnh trong lòng, chẳng lẽ chỉ vì vài đồng bạc mà người nhà những người thợ mỏ đó sẽ từ bỏ người thân của mình vào lúc quan trọng thể này sao? Lúc này có người đến nói vài câu vào tai Ngô Tây Sơn,5ông ta nghe xong biển sắc, sau đó vội quay ra nói với Tiểu Lưu: “Trước tiên cậu sắp xếp cho Lê đại sự một chiếc lều vải, chuẩn bị luôn trà nước và thức ăn nhé!” Nói với Tiểu Lưu xong, Ngô Tây Sơn lại quay ra nói với chú Lê: “Lão Lê, ông cứ nghỉ ngơi một lúc, tôi đi xem tình hình một chút rồi sẽ quay lại...” Sau đó Tiểu Lưu đưa chúng tôi đến một chiếc lều vải cách xa chỗ ồn ào lúc nãy, cậu ta chuẩn bị thức ăn nước uống cho chúng tôi theo lời Ngô Tây Sơn xong, rồi cũng đi ra ngoài hỗ trợ. Tôi thấy Tiểu Lưu đi ra, bèn nói nhỏ với chú Lê: “Tại sao Ngô Tây Sơn lại không muốn cứu người? Người sống thì đâu phải bồi thường nhiều tiền?” Chủ Lê nghe nói thế thì hừ lạnh: “Cháu biết cái gì? Những người làm ăn này mãi mãi đều đặt lợi ích lên trên đầu, bọn họ sở dĩ làm như thể chính là vì không muốn làm ăn lỗ vốn...” Tôi nghe mà không hiểu lắm đành hỏi: “Cháu không hiểu nghĩa là sao?” Chú Lê đành kiên nhẫn giải thích: “Những thợ mỏ bị chết đều có giá bồi thường công khai, cho nên bồi thường bao nhiêu có thể tính được. Nhưng nếu tiếp tục tìm kiếm thì không thể xác định được sẽ mất thêm bao nhiêu tiền! Đặc biệt trong những tình huống như thế này, có thể tìm ba đến năm ngày, có khi cũng hàng chục ngày. Nếu như đến cuối cùng tìm được người sống thì còn may. Nếu không, tiền cứu hộ cộng với tiền trợ cấp tử vong... Đó là một con số trên trời!” Tôi giật mình hỏi: “Cho nên dù biết rõ phía dưới có khả năng còn thợ mỏ còn sống thì bọn họ vẫn không muốn cứu?” Chú Lê gật đầu với tôi rồi nói: “Cháu cho rằng những nhân viên cứu hộ này đều làm miễn phí hay sao? Đây không phải là thiên tai, đây là do con người, sau khi tính toán ra con số thiệt hại này sẽ có người phải trả tiền!” Tôi vẫn khó mà tin được mà hỏi lại: “Điều này chẳng phải quá coi thường tính mạng người khác à? Còn nữa, người nhà bọn họ sẽ đồng ý sao?” Chú Lê thở dài: “Trong những trường hợp thế này, bên chủ mỏ thường bí mật hứa với họ sẽ thêm một phần tiền trợ cấp, lại không ngừng tác động mà nói rằng người đã chết, chỉ cần ký tên đồng ý là có thể lấy thêm tiền, nếu không sẽ không nhận được bằng người khác. Lúc này thường sẽ có những gia đình trong khi hoang mang lo sợ mà đồng ý ký.” Tôi trợn tròn mắt hỏi: “Chẳng lẽ vì tiền mà thật sự không để ý đến người thân sống hay chết ạ?”